Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 An Mạc Hạ nhìn màn hình từ từ tắt, vẻ mặt cô trầm xuống, Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm hay thật, cô vốn không muốn làm mọi chuyện bung bét ra, nhưng nếu bọn họ đã quyết tuyệt với mình như vậy thì đừng trách cô không khách khí.  

 

Hơn nữa ban nãy trong video, cô nhìn thấy Logo trên đèn khách sạn, là khách sạn quốc tế Hoa Phẩm, đây là khách sạn năm sao có giá cực kỳ đắt đỏ ở thành phố An Lâm.  

 

Được, được lắm, nếu như cô nhớ không nhầm, hai năm trước khi Giang Doãn Hâm vừa bước vào thị trường lao động, lương của anh ta thấp đến đáng thương, đều nhờ vào số tiền lương cô đi làm để sống, thế mà người đàn ông này hay thật, dùng tiền của cô đi thuê phòng với người phụ nữ khác! Hơn nữa còn thuê khách sạn đắt đỏ như vậy.  

 

An Mạc Hạ đột nhiên muốn cười lớn, cô ngu ngốc quá, quá là ngu luôn!  

 

Nếu bọn họ đã bất nhân, vậy cô đương nhiên không cần nhân từ với họ, bây giờ cô đã hạ quyết tâm nhất định phải để Bạch Tô Nghi nếm mùi bị đàn ông bỏ rơi, sau đó cô phải theo đuổi được Giang Doãn Hâm rồi đá anh ta đi, như vậy mới giải được mối hận trong lòng cô!  

 

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ híp mắt.  

 

Cô không định đi dạo phố với Lâm San San nữa, mà đi ra ngoài, gọi xe đi thẳng đến khách sạn quốc tế Hoa Phẩm.  

 

Không phải cô tự ảo tưởng, nhưng cô cảm thấy Giang Doãn Hâm nhất định có ý gì đó với cô, lý do làm hòa với Bạch Tô Nghi ngày đó có lẽ có liên quan đến việc hôm đó Giang Doãn Hâm muốn bày tỏ với cô, hơn nữa liên quan đến việc cô mặc kệ anh ta.  

 

An Mạc Hạ âm thầm lạnh lùng hừ một tiếng, cô muốn xem xem quan hệ giữa Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm rốt cuộc có bền chặt được như Bạch Tô Nghi nói không.  

 

Sau khi đi đến cổng khách sạn, An Mạc Hạ ngồi trong góc trong đại sảnh khách sạn, lặng lẽ chờ đợi đôi cẩu nam nữ đi ra ngoài.  

 

Đợi đến khoảng ba giờ, An Mạc Hạ cuối cùng cũng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, Giang Doãn Hâm vẫn nho nhã như trước, khuôn mặt mỉm cười, do nay là cuối tuần, anh ta không mặc đồ công sở như thường ngày, mà chỉ mặc một chiếc áo phông màu xanh đậm, phối cùng chiếc cần kaki thoải mái, trông rất có khí chất.  

 

Còn Bạch Tô Nghi mới làm tóc, không để tóc thẳng bồng bềnh dài đến tai nữa, mà uốn xoăn. Cô ta mặc chiếc áo sơ mi hở vai, đi kèm cùng chiếc váy ngắn cạp cao, trên mặt trang điểm đậm, trông rất xinh đẹp hợp mốt.  

 

An Mạc Hạ nhìn thấy hai người ở không xa, ngón tay bất giác gõ lên đùi, sau đó cô đứng dậy, đi về phía hai người.  

 

Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm đang mỉm cười chợt nhìn thấy An Mạc Hạ liền sững sờ, đặc biệt là Bạch Tô Nghi, mặt méo xệch, như nuốt phải ruồi, có điều chẳng bao lâu sau, vẻ khó coi trên cô ta dần dần biến mất, miệng khẽ mỉm cười, cô ta dán sát vào người Giang Doãn Hâm, kéo cánh tay anh ta càng chặt hơn như đang tuyên bố chủ quyền.  

 

Mà Giang Doãn Hâm theo bản năng muốn rút cánh tay ra khỏi tay Bạch Tô Nghi, nhưng chợt nghĩ đến chuyện gì đó, chỉ hơi nhúc nhích còn đâu cứ để mặc Bạch Tô Nghi đến gần mình.  

 

"An Mạc Hạ, tình cờ nhỉ?", Bạch Tô Nghi nhìn An Mạc Hạ, giả vờ giả vịt chào hỏi.  

 

An Mạc Hạ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó giả bộ đau thương nói mấy lời mình vừa nghĩ ra: "Vậy nên Bạch Tô Nghi, cô bảo tôi đến đây là để chứng kiến hai người cùng nhau đi ra khỏi khách sạn sao?"  

 

Bạch Tô Nghi bị lời An Mạc Hạ nói làm cho sững sờ, cô ta nhíu mày nhìn An Mạc Hạ:"An Mạc Hạ, cô đang nói cái gì vậy?"  

 

Ánh mắt Giang Doãn Hâm lóe lên sự nghi ngờ, anh ta hỏi: "Tô Nghi, em gọi An Mạc Hạ đến sao?"  

 

"Doãn Hâm, anh đừng nghe An Mạc Hạ nói linh tinh, em không gọi cô ta đến!", Bạch Tô Nghi vội vàng giải thích, trong lòng thầm mắng An Mạc Hạ mấy chục nghìn lần, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm trò gì vậy?  

 

Bạch Tô Nghi vừa dứt lời, An Mạc Hạ liền đưa tay phải ra sau lưng, dùng sức khẽ bấm đùi mình, khóe mắt cô lập tức rơi hai hàng lệ, cô nhìn Bạch Tô Nghi, lại nhìn Giang Doãn Hâm, cuối cùng lại nhìn Bạch Tô Nghi.  

 

"Đây chính là cách để cô bắt tôi chết tâm sao?", An Mạc Hạ mím chặt môi, cố gắng để mình khóc trông thật đáng thương, đương nhiên cũng khiến mắt Giang Doãn Hâm sáng lên, nhìn An Mạc Hạ bằng ánh mắt thăm dò.  

 

"Tôi đã tránh xa khỏi Giang Doãn Hâm như lời cô bảo rồi, lần trước khi Doãn Hâm buồn, tôi cũng đâu có đi...", nói đến đây, An Mạc Hạ cố ý dừng lại.  

 

Nhưng người biết chuyện sẽ lập tức hiểu ý của cô, chỉ thấy mắt Giang Doãn Hâm sáng rực lên, không đợi được nhìn An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, lần trước em không đến công viên tìm tôi là vì Bạch Tô Nghi cảnh cáo em sao?", nói xong, Giang Doãn Hâm thuận thế thả tay Bạch Tô Nghi ra.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK