Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Dịch Phong nhìn một lớp dầu mỏng trên mặt bát canh, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhận lấy nó, uống từng ngụm một.  

 

Ăn cơm tối xong, Chu Dịch Phong "tự giác" ngủ trong phòng An Mạc Hạ, lần này An Mạc Hạ không nói gì, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng dù sao Chu Dịch Phong cũng là bệnh nhân, trưa nay còn cứu cô, nên bây giờ cô không thể từ chối anh, chỉ có thể tùy ý anh.  

 

Có điều Chu Dịch Phong có vẻ mệt mỏi thật sự, anh nằm xuống giường, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi, cho nên khi An Mạc Hạ rửa mặt xong trở về phòng liền nhìn thấy anh đã ngủ say rồi.  

 

Không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy Chu Dịch Phong gầy hơn trước nhiều, khi ngủ cũng không an ổn, đôi lông mày khẽ nhíu lại, tạo thành hình chữ "xuyên".  

 

Theo bản năng, An Mạc Hạ giơ tay lên muốn vuốt trán anh, nhưng bàn tay vừa đụng vào trán anh lại nhanh chóng rụt lại, có điều thấy Chu Dịch Phong không có phản ứng gì, cô mới lấy lại can đảm vươn tay đến, dãn trán anh ra, khôi phục nó thành dáng vẻ bằng phẳng lúc trước, làm xong cô mới rụt tay lại, quay về nằm xuống chỗ mình.  

 

An Mạc Hạ vẫn không ngủ yên được, mặc dù không có nhiệt độ nóng bỏng của Chu Dịch Phong, nhưng An Mạc Hạ vẫn không yên tâm, cả đêm mở màng mở mắt, cho đến khi trời sáng mới dần chìm vào giấc ngủ, có điều khi cô lại mở mắt ra, bên cạnh không còn thấy bóng dáng Chu Dịch Phong nữa, chỉ còn lại ga trải giường nhăn nhúm, chứng minh từng có một người nằm ở đây.  

 

An Mạc Hạ ngồi dậy, nhìn giờ, vậy mà đã mười một giờ trưa rồi, may mà hôm nay là chủ nhật không cần đi làm, không cô đã đi làm quá muộn rồi.  

 

Có điều không biết đang ngày cuối tuần, Chu Dịch Phong đi đâu rồi?  

 

Khi An Mạc Hạ đang nghi ngờ, ánh mắt của cô đột nhiên nhìn qua mẩu giấy bắt mắt trên tủ đầu giường, tối qua trước khi đi ngủ, cô không nhớ ở đây có tờ giấy nào, tờ giấy này chắc chắn do Chu Dịch Phong để lại.  

 

An Mạc Hạ lập tức rút tờ giấy dưới đèn bàn ra, nhìn xem trên đó có gì.  

 

Bên trên có mấy nét chữ cứng cáp hữu lực: Mạc Hạ, hôm qua nghỉ một ngày, có mấy việc không kịp xử lý, nay tôi phải hoàn thành.  

 

Nhìn thấy câu này, An Mạc Hạ nhíu mày, Chu Dịch Phong mới khỏi bệnh liền làm việc, đúng là không khiến cho người ta yên tâm được. Nhưng chẳng bao lâu sau, An Mạc Hạ chợt cảm thấy nghi ngờ, một đại thiếu gia chẳng phải làm gì ở công ty thì có việc gì cần anh xử lý chứ.  

 

Thực ra vấn đề này không phải bây giờ mới xuất hiện, mà đã khiến cô suy nghĩ từ rất lâu rồi, chỉ là bây giờ nghi ngờ này càng mãnh liệt hơn thôi, bên cạnh Chu Dịch Phong chắc chắn có bí mật gì đó cô không biết.  

 

Nhưng An Mạc Hạ không nghĩ nhiều, mà chỉ cười gượng, cô thì lấy tư cách gì để quản lý anh chứ.  

 

An Mạc Hạ hít sâu một hơi, mỉm cười, nếu cô có sức lực đi quản anh, không bằng nghĩ xem mình nên đối phó với Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm như thế nào thì hơn, đây mới là nhiệm vụ cấp bách của cô.  

 

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ giơ ngón trỏ tay phải lên khẽ chỉ vào cằm, sau đó mắt cô lập tức lóe lên vẻ giảo hoạt.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK