Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Thân phận tầm thường

Lý An Kiệt cố gắng nhấn mạnh mấy chữ “trên danh nghĩa”, trên mặt lộ ra vẻ dâm tà.

Vốn dĩ An Mạc Hạ không có ấn tượng tốt với người đàn ông tên Lý An Kiệt này, giờ nghe anh ta nói vậy, gương mặt trắng nõn của cô ửng đỏ, định đẩy người đàn ông đang bám lấy mình ra.

Nhưng Lý An Kiệt lại như đoán được An Mạc Hạ sẽ làm vậy, lúc cô giơ tay lên, anh ta bắt lấy tay cô, cười đùa: “Ôi, người đẹp nóng tính quá, sao thế? Bị tôi nói trúng rồi à?”

“Anh này? Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đúng không? Mong anh nói chuyện hãy chú ý một chút. Còn nữa…”, An Mạc Hạ liều mạng rút tay ra, tức giận nói: “Cũng mong anh hãy chú ý hành động của mình”.

An Mạc Hạ vừa nói xong, Lý An Kiệt đã cười phá lên: “Ôi, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ dạy dỗ tôi thế này đấy, nhưng lại rất hợp khẩu vị của tôi, hoa hồng gai lại càng thú vị hơn mà”.

Dứt lời, anh ta lần nữa cúi người, đôi môi dán sát bên tai cô gái, nhỏ giọng nói: “Chu Dịch Phong không có hứng thú, nhưng bổn thiếu gia đây có”.

“Anh!”, An Mạc Hạ tức giận đến mức mặt đỏ ửng, nhưng cô ngại đang ở địa bàn của Xa Ngọc Lệ nên cũng không tiện phản kháng, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn. Những người khác trong phòng đều tỏ vẻ xem kịch hay, dường như đã quen với sự điên cuồng của Lý An Kiệt.

“Được rồi, An Kiệt, em đừng chọc mợ hai nhà họ Chu nữa. Em xem, mặt cô ấy đã bị em chọc tức đỏ lên rồi kìa, không chừng gương mặt mới sửa kia sẽ bị em làm cho hỏng luôn đó”, nói xong khóe miệng Xa Ngọc Lệ nở nụ cười chế giễu: “Tới đây nào em dâu, hay để chị giới thiệu cho em mấy tiểu thư danh giá đi, bọn họ đều có quan hệ tốt với nhà họ Chu chúng ta, nếu em đã gả vào nhà họ Chu rồi thì nên làm quen với họ”.

Nói xong, Xa Ngọc lệ kéo An Mạc Hạ đi đến chỗ mấy người phụ nữ ngồi ở ghế sofa phía trước.

Lý An Kiệt ở sau lưng tiếc nuối nhún vai, nhưng đôi mắt đen sẫm vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu kia rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười thú vị.

Vợ của Chu Dịch Phong thì đã sao chứ, chỉ cần là người phụ nữ mà bổn thiếu gia đây muốn thì nhất định sẽ có được!

Đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt Lý An Kiệt trở nên âm u. Anh ta đưa tay ra vẫy người hầu mà anh ta đưa tới, nhỏ giọng nói bên tai người đó mấy câu. Người đó gật đầu rồi xoay người rời đi.

Lúc này, An Mạc Hạ bước tới ghế sofa, Xa Ngọc Lệ giới thiệu thân phận của từng tiểu thư danh giá cho cô biết. Nhưng trong màn giới thiệu ấy dường như sự giễu cợt lại nhiều hơn.

Cô ta giới thiệu ai là thiên kim tiểu thư nhà nào, nhà có bao nhiêu tài sản, mạng giao thiệp rộng bao nhiêu, thế lực ở thành phố An Lâm lớn thế nào,... Nói tóm lại, cô ta chỉ muốn mượn danh bọn họ để chê bai An Mạc Hạ. Giới thiệu xong, Xa Ngọc Lệ còn không quên giả vờ nói: “Đúng rồi em dâu, em mới gả vào nhà họ Chu chưa lâu, chú hai làm đám cưới còn rất gấp, vẫn chưa hỏi được tình hình nhà em nữa. Không biết nhà em dâu làm gì?”

An Mạc Hạ cong khóe môi, quả nhiên đây mới là mục đích Xa Ngọc Lệ giới thiệu cô với những tiểu thư kia. Lần đầu tiên gặp Xa Ngọc Lệ, An Mạc Hạ mặc rất bình thường, chắc chắn cô ta đã nhìn ra được cô là cô gái có xuất thân bình thường.

“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết thân phận của cô. Không ngờ lần này tôi về nước lại nghe nói anh Phong đã kết hôn rồi. Nhớ ngày trước tôi còn chơi trò đóng giả vợ chồng với anh Phong nữa, khi đó còn ngây thơ cho rằng sau khi lớn lên tôi có thể gả cho anh ấy nữa. Thật không ngờ, anh ấy đã lấy vợ nhanh như vậy rồi”, người vừa lên tiếng là một cô gái trông có vẻ xinh đẹp, lúc mỉm cười, trên mặt còn có hai cái má lúm thật sâu. Cô ta cố làm ra vẻ tiếc rẻ, thở dài, giọng đầy đùa bỡn, nhưng ánh mắt nhìn An Mạc Hạ lại lộ ra vẻ chán ghét.

An Mạc Hạ nhìn cô ta, cô nhớ vừa rồi Xa Ngọc Lệ đã giới thiệu, cô gái này tên là Lâm Mạn Mạn, nhà làm kiến trúc, có thế lực hùng hậu ở thành phố An Lâm.

“Tôi sao?”, thật ra trước khi An Mạc Hạ tới dự tiệc của Xa Ngọc Lệ đã đoán được trước là sẽ có người lấy xuất thân của cô ra cười nhạo rồi, nên cô cũng đã chuẩn bị phải trả lời thế nào. Cô mỉm cười nhìn Lâm Mạn Mạn, nói: “Tôi đương nhiên không so được với các vị thiên kim tiểu thư và các vị phú bà ở đây rồi. Nhà tôi rất bình thường, bố là công chức, mẹ chỉ là nhân viên ngân hàng”.

Những người ở đây đều không ngờ tới An Mạc Hạ sẽ thành thật nói ra xuất thân của mình. Bọn họ đều ngẩn người, nhưng ngay sau đó, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ khinh bỉ, đặc biệt là Xa Ngọc Lệ và Lâm Mạn Mạn hỏi cô ban nãy, ngoài khinh bỉ ra thì còn có vẻ đắc ý.

“Ấy, xuất thân của em đâu đúng là khiến người ta bất ngờ. Xin lỗi nha, bên cạnh tôi chưa từng xuất hiện những cô gái có xuất thân như em dâu, nên nhất thời còn chưa biết phải tiếp lời thế nào cả, không biết là nên tán dương hay nên an ủi thì mới tốt đây”.

Xa Ngọc Lệ vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều cười ồ lên.

Lâm Mạn Mạn cũng nói: “Cô An, tôi thật tò mò, rốt cuộc tại sao anh Phong lại kết hôn với cô chứ? Theo lý mà nói, người có xuất thân như cô có lẽ hoàn toàn không với tới tầng lớp của chúng tôi mới đúng. Không biết có giống như những bộ phim ngôn tình cẩu huyết, cô cố ý đụng vào xe anh Phong, rồi làm bộ bị thương, tranh thủ sự thương hại của anh ấy hay không?”

Lúc nói chuyện, trong mắt Lâm Mạn Mạn toàn là sự giễu cợt độc ác, ban đầu còn có vẻ che giấu, nhưng sau khi biết thân phận của An Mạc Hạ, cô ta không thèm che giấu nữa, tất cả đều lộ ra, hoàn toàn khác với gương mặt vô hại của cô ta.

“Mạn Mạn, cô còn xem loại phim ngôn tình ấy nữa à? Nhưng tôi thấy, đúng là có khả năng ấy”, có người cũng cười theo.

Ngay sau đó, phòng khách vang lên tiếng cười không chút kiêng kị của các cô gái.

An Mạc Hạ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua mặt những người ấy. Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ xấu hổ tới mức không biết chui vào đâu thì cô lại thản nhiên nói: “Cũng không khác cô Lâm nói là bao, đúng là tôi với Dịch Phong gặp nhau khá giống phim ngôn tình, đụng xe thì chưa đến nỗi, nhưng lại thần xui quỷ khiến ngồi nhầm xe, vừa hay được Dịch Phong nhìn trúng, cái này gọi là… Ừm, nói thế nào đây?”, An Mạc Hạ cố ý dùng đầu ngón tay gõ vào cằm, trầm tư một lát mới cười nói: “Chắc là duyên phận”.

Không thể không thừa nhận, cô và Chu Dịch Phong thật sự rất có duyên, nếu không lúc ấy trên đường có biết bao phương tiện giao thông, nhưng sao cô lại chui lên xe Chu Dịch Phong cơ chứ?

Nhưng hai người họ có duyên mà không có phận, đây chỉ là một cuộc hôn nhân không có tình cảm, Chu Dịch Phong đã có người mình yêu, mà cô cũng chẳng thể trở thành bến đỗ của anh.

Nghĩ tới đây, trong lòng An Mạc Hạ có chút đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK