“Vừa nãy tôi có nói như vậy à?”, Chu Dịch Phong trêu đùa.
An Mạc Hạ siết chặt bàn tay lại, tên Chu Dịch Phong này chắc chắn định nhân cơ hội này để đùa cô đây nhưng cô phải nhịn cơn giận này xuống, cười nịnh nọt: “Thiếu gia Chu Dịch Phong, anh nói đi, chỉ cần anh đồng ý giúp tôi thì điều kiện gì tôi cũng đồng ý”.
Nghe vậy đôi mắt của Chu Dịch Phong chợt xẹt qua tia sáng, nhìn người phụ nữ trước mặt rồi hỏi: “Điều kiện gì cũng đồng ý thật sao?”
An Mạc Hạ không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức gật đầu.
“Được, vậy thì tôi muốn…”, Chu Dịch Phong đột nhiên đứng lên rồi bước từng bước lại gần An Mạc Hạ, ép cô vào góc tường, tay anh chống vào bức tường, giam An Mạc Hạ vào giữa vòng tay.
Vì khoảng cách giữa hai người quá gần nên lồng ngực của Chu Dịch Phong gần như dán lên người An Mạc Hạ khiến cô hít thở cũng khó khăn, chỉ biết ngây ngốc nhìn người đàn ông ngay trước mặt, khuôn mặt cũng dần ửng đỏ.
“Chu Dịch Phong, anh muốn làm gì…”
An Mạc Hạ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên định đẩy người đàn ông đang giam mình ra nhưng cô vừa ngẩng đầu lên thì Chu Dịch Phong đã giữ lấy khuôn mặt cô, ánh mắt anh lướt từ đôi mắt đến chiếc mũi rồi dừng lại ở đôi môi quyến rũ của cô.
Trái tim của cô cùng run lên theo từng cử động của Chu Dịch Phong, không biết phản kháng lại chỉ ngây ngốc nhìn vào đôi mắt anh.
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chính là…”
Chu Dịch Phong còn chưa nói xong thì anh đã cúi đầu hôn lên đôi môi quyến rũ của An Mạc Hạ, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước nhưng sau đó là dây dưa triền miên, hôn đến mức An Mạc Hạ hoa mắt chóng mặt, trong đầu cũng trống rỗng, chóp mũi chỉ còn hơi thở của Chu Dịch Phong, mùi hương của anh không khó chịu như những người đàn ông bình thường mà lại mang một mùi thơm tươi mát khiến người ta không khỏi chìm đắm vào trong đó.
Một lúc lâu sau, Chu Dịch Phong mới buông An Mạc Hạ ra, không khí bỗng nhiên yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc ái muội phát ra từ miệng hai người.
Chu Dịch Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Được rồi, tôi đã đạt được điều mà tôi muốn rồi, bây giờ tôi sẽ làm việc giúp cô”, giọng nói của anh không còn bình thường nữa mà có chút kiềm chế, giống như anh vừa cố gắng hết sức để buông An Mạc Hạ ra vậy.
An Mạc Hạ đột nhiên tỉnh táo lại, xấu hổ đến mức muốn chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống, hai má vốn đã đỏ bừng giờ như muốn bốc khói.
Chu Dịch Phong cái tên khốn khiếp này tự dưng lại hôn cô!
“Sao đứng đơ ra vậy, mai có muốn hoàn thành nhiệm vụ không?”, Chu Dịch Phong thấy An Mạc Hạ đứng im hồi lâu thì nở nụ cười dịu dàng, rất tự nhiên kéo tay An Mạc Hạ định đưa cô đến chỗ bàn nước.
Nhưng ngay khi chạm vào tay An Mạc Hạ, liền bị cô mạnh mẽ hất ra như bị giật điện: “Tôi, tôi, tôi tự đi”.
Nói rồi An Mạc Hạ liền bước nhanh đến chỗ sô pha rồi ngồi xuống, cúi đầu giả vờ như đang nghiêm túc làm việc, nhưng cô không nhận ra là mình cầm ngược tài liệu.
Nhìn thấy An Mac Hạ như vậy, Chu Dịch Phong bất lực lắc đầu cười, may mắn vừa rồi kìm nén được dục vọng, chỉ hôn cô một cái, nếu thật sự làm ra chuyện đó với cô bé này, anh không biết cô sẽ ra sao nữa.
Chu Dịch Phong cũng bước đến trước sô pha, ngồi xuống bên cạnh An Mạc Hạ, nhưng vừa ngồi xuống, An Mạc Hạ đã vội vàng nhích sang bên cạnh như không muốn ngồi quá gần anh. Chu Dịch Phong cũng không để bụng, chỉ lặng im vươn tay ra đảo ngược lại tập tài liệu trong tay An Mạc Hạ, sau đó cầm lấy danh sách công việc nói: “An Mạc Hạ, chúng ta làm từng công việc một, hai việc đầu tiên đơn giản cô tự làm, hai mục sau khó hơn một chút, tôi sẽ giúp cô hoàn thành”.
Nói rồi, Chu Dịch Phong cũng không để ý đến sự lúng túng của cô, xếp gọn lại tài liệu trong tay, đưa một số tài liệu liên quan cho cô rồi vùi đầu vào làm việc.
An Mạc Hạ ngồi bên cạnh không thể bình tĩnh giống như Chu Dịch Phong, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía anh.
Chỉ thấy người đàn ông đó cúi đầu làm việc, đôi mắt cụp xuống, lông mi vừa dày vừa rậm khẽ nhấp nháy như sắp phát sáng, cộng thêm ánh sáng vàng ấm áp từ đèn chùm pha lê chiếu vào dỉnh đầu, khiến Chu Dịch Phong trông như được bao bọc bởi một quầng sáng dịu nhẹ, trông vừa thật vừa ảo.