"Tôi bị thương, không tiễn nhé", Chu Dịch Phong giả vờ vẫy tay chào Trương Dĩnh Y và Xa Ngọc Lệ, sau đó lại đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, cúi đầu nhìn sang An Mạc Hạ đứng bên: "Mạc Hạ, em chào tạm biệt dì Trương đi".
"Chào dì Trương ạ", An Mạc Hạ nghe thấy vậy liền vẫy tay chào Trương Dĩnh Y.
Trương Dĩnh Y vẫn bình tĩnh gật đầu, nhưng Xa Ngọc Lệ đã tức đến mức mặt tái xanh, Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ rõ ràng không coi cô ta ra gì, cố tình bỏ quên cô ta!
"Mẹ, mẹ là trưởng bối sao lại chịu để yên cho thằng nhãi Chu Dịch Phong chứ!", Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ vừa vào phòng, Xa Ngọc Lệ nghiến răng nghiến lợi oán trách.
Trương Dĩnh Y híp mắt, trong mắt lóe lên vẻ độc ác, đứa con trai thứ hai của nhà họ Chu - Chu Dịch Phong này không phải do bà ta sinh ra, bà ta rất ghét anh, không chỉ vì anh không khách khí với bà ta, mà còn vì anh là hòn đá ngáng đường con trai bà ta, có điều vì ngại Chu Tấn Phong nên bà ta không dám thể hiện rõ ra mặt, chỉ đành tạm thời nuốt cục tức xuống, nhưng...
Trương Dĩnh Y nhếch khóe miệng, mỉm cười đầy ẩn ý: "Ngọc Lệ, còn đừng lo, nếu Chu Dịch Phong đã quan tâm đến vợ mình như vậy, thì chúng ta sẽ dùng vợ nó dạy cho nó một bài học".
Nghe thấy vậy mắt Xa Ngọc Lệ sáng lên: "Thật sao? Mẹ, mẹ có kế hoạch gì?"
Trương Dĩnh Y vẫy tay với Xa Ngọc Lệ, ý bảo cô ta lại gần.
Vậy nên Xa Ngọc Lệ liền ghé tai vào gần miệng bà ta, sau khi nghe được lời bà ta nói, sắc mặt cô ta lúc đầu còn hoài nghi, sau đó dần dần biến thành vẻ hưng phấn.
Cùng lúc đó An Mạc Hạ theo Chu Dịch Phong đi vào phòng bệnh, cánh tay Chu Dịch Phong nắm tay cô là tay trái không bị băng bó, nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền đến bên người An Mạc Hạ, mang theo chút ấm áp và mập mờ, trái tim An Mạc Hạ không khỏi rung lên.
Cô chợt muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi, cứ đứng cạnh anh như vậy.
Có điều suy nghĩ này nhanh chóng chấm dứt khi cô nhìn thấy người phụ nữ trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Sở Mạn Doanh ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, mặc một chiếc váy hoa, tôn lên thân hình quyến rũ hoàn mỹ của cô ta, đôi chân dài vắt chéo thu hút ánh mắt của người nhìn, mái tóc vén lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, khiến cho cô ta trông vừa tao nhã vừa quyến rũ, lại thêm ánh nắng chiếu qua cửa sổ, ánh sáng vàng kim chiếu lên người cô ta khiến cô ta trông như không đến từ nhân gian, mà như thiên thần lưu lạc xuống trốn trần gian.
Ngay cả An Mạc Hạ là phụ nữ còn động lòng với người phụ nữ ngồi trước cửa sổ này, cô thất thần mất mấy giây, sau đó mới nhanh chóng giãy khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong, đứng cách xa anh.
Vì hành động của An Mạc Hạ, bầu không khí lặng ngắt như tờ, cánh tay Chu Dịch Phong giơ giữa không trung, khuôn mặt bị thương hiện lên sự lạnh lẽo.
Sở Mạn Doanh ngồi bên cửa sổ sắc mặt cũng thoáng lên vẻ kinh ngạc, có điều cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười chào hỏi với An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần trước chúng ta có gặp nhau một lần ở nhà hàng trên nước".