Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Bạch Tô Nghi, cô nổi điên cái gì vậy, Mạc Hạ chỉ muốn nói lời trong lòng ra, cô ấy đắc tội cô chỗ nào? Mà cô phải đánh cô ấy?", Giang Doãn Hâm lập tức đỡ lấy cơ thể lảo đảo của An Mạc Hạ, cuối cùng mặc kệ Bạch Tô Nghi, tức giận chỉ trích cô.  

 

Nhưng Bạch Tô Nghi đang nổi giận nghe thấy lời Giang Doãn Hâm, không những không kiềm chế, ngược lại còn ép sát An Mạc Hạ, lại giơ tay lên, muốn tát vào má phải của cô, có điều lần này còn chưa đánh được đã bị Giang Doãn Hâm không khách khí đẩy ra.  

 

"Bạch Tô Nghi, cô đừng có không biết xấu hổ, tôi và Mạc Hạ còn cần thể diện, đây là chỗ công cộng, không phải nơi để cô phát điên! Lúc trước sao tôi không nhận ra cô là dạng đàn bà chanh chua như vậy, vẻ hiền dịu thục nữ lúc trước đâu rồi!"  

 

Bạch Tô Nghi bị Giang Doãn Hâm đẩy ra, loạng choạng ngồi phịch xuống đất, dùng vẻ mặt không thể hiện nổi nhìn người đàn ông trước mặt.  

 

"Doãn Hâm, anh vì con khốn An Mạc Hạ mà đẩy em sao? Con khốn này đang chia rẽ chúng ta, em đánh cô ta là chuyện đương nhiên, anh dựa vào cái gì mà nói em?"  

 

"Được rồi được rồi, đừng có mở miệng ra là con khốn này con khốn nọ, cô xem xung quanh kìa, bao người đang nhìn cô, tôi cứ tưởng cô là người có tri thức, không ngờ cô thô lỗ như vậy, hơn nữa mồm miệng toàn lời thô tục, chẳng giống phụ nữ, lần này cô quá đáng quá rồi đó, cô tỉnh táo lại cho tôi!", khi nói, Giang Doãn Hâm không nhìn Bạch Tô Nghi lấy một cái, cẩn thận đỡ An Mạc Hạ ra khỏi khách sạn.  

 

Đằng sau lưng vang lên giọng nói tức giận của Bạch Tô Nghi: "Giang Doãn Hâm, anh vứt bạn gái của mình ở đây, ôm bồ nhí rời đi, con khốn An Mạc Hạ, rốt cuộc mày cho Giang Doãn Hâm ăn bùa mê thuốc lú gì vậy, anh đừng quên, anh được như ngày hôm nay, đều là nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Bạch em..."  

 

Giọng nói của Bạch Tô Nghi ngày càng cao, nhưng sau đó lại bị cánh cửa lớn màu vàng đậm ngăn cản, truyền vào tai Giang Doãn Hâm và An Mạc Hạ chỉ có mấy từ không rõ.  

 

An Mạc Hạ liếc nhìn người đàn ông đang đỡ mình, bất giác muốn rút tay ra khỏi người anh, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu lại, khóe miệng nở nụ cười.  

 

Giả bộ ngây thơ ai chẳng làm được, An Mạc Hạ chưa từng làm thử, nhưng cũng từng nhìn thấy rồi, xem ngôn tình đấu đá nhiều, cũng học được mấy chiêu.  

 

Hơn nữa cô không muốn làm mọi chuyện tanh bành ra, chẳng qua vì Bạch Tô Nghi gọi video khiêu khích cô.  

 

Nghĩ đến đây, mắt An Mạc Hạ tối sầm xuống, ánh mắt khi nhìn Giang Doãn Hâm tràn ngập sự khó chịu, quả nhiên đàn ông không phải hạng gì tốt, làm gì có người đàn ông nào thuần khiết!  

 

Có điều....  

 

Đầu An Mạc Hạ đột nhiên hiện lên hình ảnh Chu Dịch Phong, cùng với dáng vẻ khi cô bị bỏ thuốc không tỉnh táo, anh vẫn luôn ở bên cô, trong lòng hiện vẻ phức tạp.  

 

Chuyện đến mức này, dù cô không dám tin cũng có thể thấy được sự chân thành của Chu Dịch Phong, nhưng Sở Mạn Doanh là gì với anh? Chẳng nhẽ giữa Chu Dịch Phong và Sở Mạn Doanh không như cô tưởng? Nhưng chuyện đứa bé thì phải giải thích như nào?  

 

 

 

An Mạc Hạ càng nghĩ càng loạn, lông mày nhíu lại, Giang Doãn Hâm đứng bên đỡ cô nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô liền cho rằng cô cảm thấy khó chịu, quan tâm hỏi cô: "Mạc Hạ, em cảm thấy thế nào rồi? Mặt đau sao?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK