Đường cao tốc ban đêm không có nhiều xe, vậy nên tốc độ của Chu Dịch Phong nhanh gấp đôi bình thường, anh mở cửa xe, gió đêm lạnh thổi bay tóc anh, còn cả âm thanh lớn của chiếc xe, anh dần dần không biết mình đang lái đi đâu.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải không biết chạy từ đâu ra, Chu Dịch Phong khiếp sợ nhanh chóng đánh tay lái sang một bên nhưng vẫn không tránh được đụng phải cái cây to bên đường, người anh lao lên theo quán tính, cánh tay va vào cửa kính trước mặt.
Nháy mắt, cửa kính vỡ vụn, mảnh vụn đâm vào tay anh, máu tươi nháy mắt thấm đẫm áo sơ mi xanh của anh, trông khá kinh người.
Chu Dịch Phong hít sâu một hơi lạnh, đau đớn không khiến ý thức của anh mơ hồ, ngược lại khiến não anh tỉnh táo hơn.
Anh lấy điện thoại ra, người đầu tiên anh muốn gọi là An Mạc Hạ, nhưng khi nhấn số, anh chợt sững người.
Sao anh lại định gọi cho cô ấy nhỉ? Với một người phụ nữ không quan tâm đến mình, gọi cho cô ấy có cần thiết không?
Chu Dịch Phong nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên.
Chẳng bao lâu sau anh đã ổn định lại tâm trạng, gọi cho trợ lý Trương Dương.
Sau khi cúp máy Chu Dịch Phong ngẩng đầu dựa vào ghế lái của mình, nhìn bầu trời đêm ngoài kia, trái tim dâng lên sự cô đơn lạc lõng.
...
Tối nay An Mạc Hạ cũng không ngủ ngon giấc, vừa tỉnh giấc cô liền cảm thấy đau đầu, đầu óc cứ choáng váng.
Cô ngửa đầu nhìn sắc trời ngoài cửa, trời vẫn chưa sáng hẳn, còn khá tối, giống như lòng cô vậy, nặng nề khó nói, cô luôn cảm thấy có một cảm giác buồn bã kỳ lạ đè nén trong lòng mình, hơn nữa cô chợt cảm thấy bất an một cách khó hiểu.
An Mạc Hạ xoa huyệt thái dương của mình sau đó xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Người phụ nữ trong gương trông khá tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm mắt khá đậm, vừa nhìn là biết đêm qua không ngủ ngon giấc.
An Mạc Hạ vội vàng dùng phấn mình mang theo thoa một lớp thật dày, sau đó lại thoa một lớp phấn má mỏng, như vậy trông sắc mặt mới khá hơn chút.
Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn đồng hồ cổ điển treo trên tường, mới hơn sáu giờ sáng, dù sao ngồi trong phòng cũng không có việc gì để làm, nên cô thu dọn đồ đạc, cầm túi xuống nhà hàng trong khách sạn.
Mặc dù bây giờ vẫn còn sớm, nhưng trong nhà hàng có không ít khách, bọn họ đều mặc quần áo sang trọng, nam mặc tây trang thẳng thớm, nữ ung dung nho nhã, trông chẳng ai giống dân thường.
Nghĩ lại cũng phải, đây là khách sạn cao cấp đứng đầu thành phố An Lâm, khách ở đây cũng đâu phải người bình thường.
An Mạc Hạ chọn một chiếc ghế trống, sau đó gọi mấy món ăn sáng kiểu Hoa, sau đó chống cằm chờ một lúc.
Trong lúc đợi, cô lơ đễnh lướt điện thoại, mở trang cá nhân theo thói quen, có thông báo bạn tốt bình luận trong trang cá nhân.
An Mạc Hạ nhếch mép, hôm qua chỉ có một người duy nhất nhìn thấy ảnh của cô trong trang cá nhân, nên không cần nghĩ cũng biết là ai bình luận.
Nhất định là Bạch Tô Nghi.
Đúng như dự đoán, Bạch Tô Nghi bình luận dưới trạng thái của An Mạc Hạ một câu không quá lịch sự: "Con khốn An Mạc Hạ nhà mày!"
"À", An Mạc Hạ mỉm cười lạnh lùng, xem ra đúng với suy đoán của cô, Bạch Tô Nghi nhất định đã đoán người đàn ông ở bên cô tối qua là Giang Doãn Hâm, tối qua hai người họ chắc chắn khó tránh khỏi việc cãi nhau.
An Mạc Hạ nhíu mày, cô đã đạt được mục đích của mình, giữ lại bức ảnh này cũng vô ích, đang định xóa, đột nhiên phát hiện ra không chỉ Bạch Tô Nghi có thể nhìn thấy dòng trạng thái này mà còn có cả một người khác!
An Mạc Hạ giật mình, sao cô lại ấn nhầm tên của Chu Dịch Phong chứ!
Cô cắn đôi môi đỏ mọng của mình, khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy khổ sở khó nói.
Không biết sau khi nhìn thấy dòng trạng thái này Chu Dịch Phong sẽ có phản ứng thế nào, chắc sẽ nghĩ cô quay lại với bạn trai cũ, hay vẫn tin tưởng đây là thủ đoạn cô dùng để trả thù Giang Doãn Hâm.
Hơn nữa, hôm qua cô còn từ chối anh như vậy, sau đó không lưu tình khoác tay Giang Doãn Hâm rời đi, không biết anh sẽ cảm thấy thế nào.