Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy tôi sẽ mua cho anh mấy phần mang về”, An Mạc Hạ hào sảng nói.

 

Bên kia đầu dây truyền đến tiếng cười nhẹ, sau đó là giọng điệu trầm thấp của Chu Dịch Phong: “Được”.

 

Một lát sau, An Mạc Hạ cúp điện thoại. Lúc này cô mới thở phào một hơi, quả nhiên gạt người không phải chuyện tốt lành gì, thường thì bắt đầu bằng một lời nói dối sẽ phải dùng cả trăm lời nói dối để lấp liếm. Sau này cô không muốn nói dối nữa, trở về cô sẽ nói cho anh biết cô đang làm việc ở tập đoàn Chu Thị là được.

 

Sau khi hạ quyết tâm, tâm trạng An Mạc Hạ thoải mái hơn nhiều. Cô vùi đầu nhanh chóng ăn hết phần cơm còn lại rồi về phòng làm việc.

 

Buổi chiều xem như thuận lợi, cô bình an vô sự chịu đựng đến buổi tối.

 

Khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn tắt đi, rốt cuộc An Mạc Hạ cũng nhận được điện thoại của Lục Hiểu Như, nói rằng Claire chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi, bảo cô nhanh chóng đi xuống.

 

Cô lập tức kéo vali mình mang theo, đi thang máy xuống tầng một, đến chỗ mà Lục Hiểu Như nói.

 

Có điều, Claire và đồng nghiệp của anh ta còn chưa tới, An Mạc Hạ cất vali của mình vào xe xong, đứng ở cạnh xe thương vụ chờ đợi.

 

Gió đêm hè hơi lạnh, An Mạc Hạ lại mặc một chiếc váy không tay, cô không khỏi run người, nhẹ ôm hay tay mình. Ngay lúc cô đang tính lên xe chờ, lại thấy cách đó không xa có một đoàn người đang đi tới.

 

Người đi đầu tiên chính là người con lai Mễ - Hoa mà hôm nay An Mạc Hạ nhìn thấy ở sân bay – Claire, Lục Hiểu Như và hai nhân viên phòng quan hệ công chúng đi bên cạnh anh ta. Lục Hiểu Như tươi cười, đôi môi tô son xinh đẹp mấp máy, hình như đang nói chuyện với Claire, anh ta cũng cười nhạt đáp lại.

 

“Claire, hôm nay chúng ta tới đây thôi, chắc anh cũng mệt lắm rồi, mau về khách sạn nghỉ ngơi thôi”, đi tới trước mặt An Mạc Hạ, Lục Hiểu Như dừng bước, mỉm cười nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt: “À đúng rồi, đây là nhân viên chúng tôi sắp xếp ở khách sạn, ban đêm anh có gì cần, cứ việc tìm cô ấy”, Lục Hiểu Như vừa nói vừa chỉ An Mạc Hạ ở bên cạnh.

 

Theo ngón tay Lục Hiểu Như, Claire tự nhiên nhìn về phía An Mạc Hạ, đôi mắt đen sâu thẳm hứng thú quan sát cô một vòng từ trên xuống dưới.

 

Được Lục Hiểu Như ám chỉ, An Mạc Hạ lập tức tiến lên mấy bước, đưa tay ra, lễ phép nói: “Anh Claire, chào anh, tôi tên An Mạc Hạ, từ giờ tôi sẽ tiếp đãi anh”.

 

“An Mạc Hạ, một cái tên hay”, Claire cũng đưa tay ra, bắt tay An Mạc Hạ.

 

“Cảm ơn anh đã khen”, An Mạc Hạ nói cảm ơn.

 

Lục Hiểu Như ở bên cạnh thấy không còn vấn đề gì nữa, vẫy tay tạm biệt Claire, nói: “Vậy Claire, ngày mai chúng ta gặp lại nhé”.

 

Claire gật đầu, ôm Lục Hiểu Như một cái rồi cùng các đồng nghiệp đi lên xe thương vụ. An Mạc Hạ theo sát phía sau, ngồi ở vị trí sau cùng.

 

Trên đường, Claire thường nói chuyện với An Mạc Hạ mấy câu về những vấn đề liên quan đến Hoa Hạ. Suốt dọc đường, hai người trò chuyện rất vui vẻ, điều này khiến An Mạc Hạ vốn đang căng thẳng cũng bình tĩnh lại.

 

Nhớ đến những chuyện kỳ lạ mà Dương Phán Phán nói trước kia, An Mạc Hạ cảm thấy, Claire này ngoài việc hay khoa trương ra thì những thứ khác đều rất bình thường.

 

Khách sạn được sắp xếp là khách sạn năm sao cao cấp nhất thành phố An Lâm – khách sạn quốc tế Đế Giang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK