Giọng nói của Chu Dịch Phong vẫn lạnh lùng như đang ra lệnh.
An Mạc Hạ hơi do dự nhìn Chu Dịch Phong, cô vẫn không hiểu nổi anh, ban nãy bạn gái danh chính ngôn thuận Sở Mạn Doanh ở đây, anh lại không chịu để người ta đút cho ăn, rốt cuộc là sao vậy?
Chẳng nhẽ anh muốn báo thù cô vì đã từ chối anh?
An Mạc Hạ càng nghĩ càng cảm thấy khả năng cao là như vậy, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng thoải mái hay không thoải mái, khi đứng trước người đàn ông khí thế thế này, cô vẫn hơi đuối lý chột dạ, chỉ có thể chậm rãi cầm lấy hộp giữ nhiệt ở trên tủ đầu giường, mở nắp ra, sau đó xúc một thìa cơm, cẩn thận đưa đến bên miệng anh.
Chu Dịch Phong há miệng, thoải mái ăn thìa cơm An Mạc Hạ đút cho.
Tâm tình dường như vì thìa cơm này mà khá hơn nhiều.
Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang cẩn thận đút cơm cho anh, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc váy dài đến bắp chân, mái tóc được buộc đuôi ngựa đơn giản, trước trán có vài sợi tóc con rủ xuống, che đi cái trán đầy đặn của cô, dưới ánh sáng mặt trời, trông cô như phát sáng.
Rõ ràng cô đang mặc đồ công sở lịch sự nhưng vẫn mang lại cảm giác ngọt ngào ngây thơ khiến Chu Dịch Phong không kìm được cảm thấy rung động.
Chu Dịch Phong khẽ ho, cao ngạo chỉ vào chiếc hộp giữ nhiệt khác trên tủ đầu giường, nói: "Đây là canh gà, cơm khô quá, tôi muốn húp canh".
Mặc dù nhìn thấy An Mạc Hạ như vậy, Chu Dịch Phong không thể nào nặng lời với cô được, nhưng vẫn phải dạy cô một bài học.
Ai bảo cô ác độc thế, tối qua không chỉ từ chối anh mà còn vô tâm vô phế cùng bạn trai cũ đi ăn tối, càng quá đáng hơn là, hôm nay cô không chủ động đến bệnh viện thăm anh mà là công ty phái tới đại diện cho phòng quan hệ công chúng!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Dịch Phong không khỏi tối sầm lại, anh nhìn An Mạc Hạ ngoan ngoãn múc một thìa canh, khi chuẩn bị đưa đến miệng anh, anh nói: "Canh này nóng quá, em thổi trước đã".
Vậy nên An Mạc Hạ chỉ đành cúi đầu, chu đôi môi đỏ hồng mê đắm thổi thìa canh, một lúc sau mới nói: "Chắc là được rồi, cũng không thể để canh nguội lạnh được", nói xong liền đưa thìa canh đến bên miệng Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong mím môi uống một ngụm canh An Mạc Hạ đưa cho, xác nhận nhiệt độ đúng như những gì cô nói, có vẻ như An Mạc Hạ vẫn rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc người khác.
An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong ăn hết canh, lấy lại chiếc thìa, sau đó múc thêm một thìa trong hộp giữ nhiệt, lại cúi đầu thổi một lúc như ban nãy sau đó đưa đến bên môi Chu Dịch Phong.
Nhưng anh lại khó chịu bĩu môi: "Không ăn nữa, không ngon".
Cánh tay của An Mạc Hạ dừng lại giữa không trung, vốn cứ tưởng Chu Dịch Phong cố tình làm khó cô, nhưng nhìn dáng vẻ nhíu mày ghét bỏ của anh không giống như là giả, chỉ đành nhẫn nại nói: "Không ngon cũng phải ăn, anh bị thương, nhất định phải bồi bổ".
Không ngờ Chu Dịch Phong lại chơi bẩn nói: "Muốn bổ cũng phải ăn được món canh gà ngon, ví dụ như canh gà em nấu chẳng hạn".