Người ta nói đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất quả thật không sai, đặc biệt là người đàn ông vốn đã đẹp trai hoàn mĩ như Chu Dịch phong, e rằng không có người phụ nữ nào lại không xiêu lòng khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lập tức lắc đầu, cô đang nghĩ linh tinh gì vậy! Cái gì mà xiêu với chả lòng chứ, cô không thèm thích anh đâu!
An Mạc Hạ hít một hơi thật sâu ra lệnh cho bản thân bình tĩnh lại, và nhìn vào tập tài liệu trong tay, cuối cùng vứt hết những suy nghĩ kì quái trong đầu từ từ chìm đắm vào công việc.
Thời gian cứ thế trôi đi...
Khi An Mạc Hạ hoàn thành công việc của mình, bầu trời ngoài cửa sổ cũng hiện lên tia sáng đầu tiên trong ngày, bình minh lặng lẽ kéo đến.
An Mạc Hạ thật sự đã quá mệt, cô cứ thế gục lên bàn ngủ không chút hình tượng.
Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được có người từ từ tiến gần đến mình, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, sau đó trên môi cũng cảm nhận được sự tiếp xúc mát mẻ, từng chút từng chút triền miên...
An Mac Hạ mạnh mẽ mở mắt ra, nhưng trước mặt không hề có ai, Chu Dịch Phong vẫn đang vùi đầu làm việc với vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, hàng mi rậm tạo nên bóng mờ dưới mắt, trông anh vừa sâu lắng vừa quyến rũ.
An Mạc Hạ nhíu mày, vừa rồi thiếp đi cô rõ ràng cảm nhận được có ai đó hôn mình, lẽ nào chỉ là ảo giác?
Cô nghi ngờ nhìn Chu Dịch Phong với ánh mắt dò xét, nhưng anh vẫn làm việc nghiêm túc không có gì bất thường. Cô chỉ đành bực tức thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ chắc chắn là do đêm qua bị anh cưỡng hôn, nên tạo ra bóng đen tâm lý.
Lúc này, Chu Dịch Phong cũng ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của An Mạc Hạ: “Sao lại nhìn tôi như vậy? Đúng rồi, tôi đã giải quyết xong công việc này, lát nữa cô có thể đưa cho Claire”, nói rồi, Chu Dịch Phong vươn vai duỗi eo, người khác làm vậy trông vô cùng lười biếng bê tha, còn anh làm vậy lại trông tao nhã lạ thường, cộng với nụ cười ấm áp trên môi, trông anh càng thêm cao quý, tao nhã xen lẫn chút lười biếng.
“Tôi có nhìn anh đâu”, khuôn mặt An Mạc Hạ đỏ ửng lên, vội vàng quay đi, suy nghĩ giây lát rồi nói một cách mất tự nhiên: “À, hiện giờ vẫn còn sớm, anh đã giúp tôi cả đêm qua rồi, anh đi chợp mắt trước đi, việc còn lại để tôi tự làm”.
Chu Dịch phong mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, người phụ nữ này đang quan tâm anh à?
“Cũng được”, Chu Dịch Phong mỉm cười nói, sau đó đứng dậy khỏi sô pha, đi về phía phòng ngủ.
Nhìn thấy hướng đi của anh, An Mạc Hạ có hơi cạn lời gọi anh lại: “Đợi đã, Chu Dịch Phong, sao anh lại đi hướng đó?”
“Đây chẳng phải là hướng đến phòng ngủ à? Không đi đây thì đi đâu?”
An Mạc Hạ cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cũng không biết Chu Dịch Phong vô tình hay cố ý. Đúng, đó là hướng đến phòng ngủ, nhưng là phòng ngủ của phòng cô. Cô không muốn sáng sớm khách hàng nhìn thấy có đàn ông nằm trên giường cô, đến lúc đó cô có một trăm cái miệng cũng không giải thích được.
“Chu Dịch Phong, ý tôi không phải vậy, ý tôi là anh đặt phòng 2218 mà, anh nên về phòng mình nghỉ ngơi chứ”, nói đến đây, An Mạc Hạ đột nhiên cảm thấy bản thân có chút qua cầu rút ván, lại vội vàng bổ xung: “Tôi ở đây đi đi lại lại chắc chắn sẽ làm phiền giấc ngủ của anh”.
Không ngờ Chu Dịch Phong lại hào phóng xua tay: “Không sao, tôi không để ý”.
Anh không để ý nhưng tôi thì có! An Mạc Hạ suýt thì buột miệng thốt ra câu này, nhưng nghĩ đến Chu Dịch Phong vất vả giúp đỡ mình cả một đêm, nên cố gắng nuốt lại lời này.
Được, cô nhịn!
“Một đêm ở tầng 22 khách sạn sạn quốc tế Đế Giang giá mấy trăm nghìn tệ, anh không quay về ngủ thì lãng phí lắm”.
“Lãng phí?”, Chu Dịch Phong ôm má, ra vẻ do dự.
Trong lòng An Mạc Hạ vui mừng khôn xiết, khi cô nghĩ rằng mình đã thuyết phục được Chu Dịch Phong, thì anh đột nhiên nói một câu: “Không sao, tôi giàu mà”, làm cho cô vừa tức vừa buồn cười.
Cô đã được mở mang tầm mắt rồi, người có tiền quả thật có quyền kiêu ngạo.