Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trên người anh là bộ quần áo bệnh viện sọc xanh, tay phải băng bó vải trắng, sắc mặt tái mét nhưng vẫn rất đẹp trai, khóe miệng khẽ mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm, lúc này đang nhìn Trương Dĩnh Y đứng đó không xa.  

 

Ánh mắt Trương Dĩnh Y chợt lóe lên vẻ u ám, nhưng bà ta nhanh chóng mỉm cười nói: "Sao dì có thể trách con bé chứ, Dịch Phong, con còn đang bị thương, sao lại đi ra ngoài, sao không về nghỉ đi, đâu thể vì bảo vệ vợ mình mà không quan tâm đến sức khỏe của bản thân được chứ", nói xong Trương Dĩnh Y liền dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn An Mạc Hạ.  

 

Mà lúc này An Mạc Hạ không để ý đến ánh mắt của Trương Dĩnh Y, từ khi Chu Dịch Phong nói ra câu kia, ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi người anh, rõ ràng hai người không gặp nhau một buổi tối thôi, nhưng cô cảm thấy anh gầy đi, chiếc cằm nhẵn nhụi giờ mọc một lớp râu lún phún, mà dưới mắt anh cũng có quầng thâm nhạt, có vẻ không được ngủ ngon.  

 

Nhìn Chu Dịch Phong như vậy, dù là An Mạc Hạ muốn vạch rõ ranh giới với anh cũng không kìm được cảm thấy đau đớn, hơn nữa lời nói bảo vệ cô của anh càng khiếp cô cảm thấy chua xót hơn.  

 

Anh vẫn gọi cô là vợ của mình.  

 

Anh không trách cô sao? Còn nữa... lời từ chối hôm qua của cô không quan trọng với anh sao?  

 

An Mạc Hạ càng nghĩ càng đau đớn, muốn rời mắt khỏi anh, nhưng không làm nổi, cho đến khi anh từ từ quay đầu, hai đôi mắt bất ngờ giao nhau.  

 

Không biết có phải ảo giác hay không, An Mạc Hạ thoáng nhìn thấy vẻ bi thương trong mắt Chu Dịch Phong, nhưng nó nhanh chóng bị ánh mắt sâu thẳm thay thế.  

 

Chu Dịch Phong đi đến trước mặt An Mạc Hạ, tự nhiên nắm lấy bả vai cô, dịu dàng nói: "Mạc Hạ, nếu em đã gả cho anh thì nên gọi theo anh, không mau gọi một tiếng dì Trương đi".  

 

An Mạc Hạ ngẩn người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, gọi theo Chu Dịch Phong: "Chào dì Trương ạ".  

 

Sắc mặt Trương Dĩnh Y đứng đối diện bỗng chốc xanh lè, sau đó lại tái mét, một lúc sau mới kìm được cơn giận của mình, nhẹ nhàng đáp một tiếng.  

 

"Chú hai, tôi với mẹ đến thăm cậu, cũng đến được một lúc rồi, cậu cũng nên mời tôi và mẹ đến phòng bệnh ngồi chứ nhỉ", Xa Ngọc Lệ đứng bên thấy sắc mặt Trương Dĩnh Y, cuối cùng không nhịn được nói chen vào.  

 

Chu Dịch Phong không nhìn Xa Ngọc Lệ, anh nắm lấy bả vai An Mạc Hạ, đi thẳng vào trong phòng bệnh, gần đi đến cửa mới làm bộ nói: "Ồ, chị dâu, dì Trương, ngại quá,  gần đây bệnh viện Hồng  m đông quá, chỉ sắp xếp cho tôi một phòng bệnh nhỏ, trong phòng còn có khách của tôi, lại thêm vợ tôi, có lẽ không đủ chỗ rồi, hay ngày khác hai người đến nhé".  

 

Nghe thấy vậy, Xa Ngọc Lệ đứng đầu mất kiên nhẫn, nổi giận gầm lên: "Chu Dịch Phong, cậu đừng có mà quá đáng!"  

 

 

 

Trương Dĩnh Y đứng bên cạnh cố nén lửa giận, miễn cưỡng mỉm cười: "Nếu không còn chỗ, vậy dì và Ngọc Lễ không vào nữa, dù sao lần này dì và con bé đến cũng chỉ muốn xem xem con có sao không, nếu con không sao thì dì yên tâm rồi".  

 

"Mẹ, sao mẹ...", Xa Ngọc Lệ không cam lòng, còn muốn nói gì đó, nhưng bị Trương Dĩnh Y dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua, chỉ đành ngoan ngoãn im miệng.  



"Vậy Dịch Phong, bọn dì về nhé".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK