Chương 938: Ngạc nhiên
Đám người Định Mao, Huỳnh Lam đối
với câu nói “nơi này có hơi chật” của Nghị
vẫn có phần chưa hiểu rõ lắm.
Nhưng ngay vào lúc nắm đấm của
Nghị lao đến, bọn họ mới hiều rõ hàm ý của
Câu nói này.
Ngay tại thời khắc nắm đấm tiến lại
gần huyệt Thái Dương của Phan Lâm, bị
anh đưa bàn tay lên chuẩn xác đỡ lấy.
Sau khi hai nắm đấm đụng vào nhau...
'Bốp!'
Một luồng sóng khí khủng khiếp bắn
lan mạnh ra xung quanh.
Toàn bộ những người xung quanh
đứng cách bọn họ cả 100 mét cũng đều
không kịp phòng bị, bị hất văng ra ngoài.
Định Mao không cần thận một chút
liền trực tiếp bị hất lần mấy vòng, trên mặt
toàn là đất cát, vô cùng nhếch nhác.
“Ông chủ, ông không sao chứ!”
“Chúng ta nhanh chóng rút lui ra khỏi
đây thôi, những người này đều không phải
là người đơn giản đâu!”
Mấy người thủ hạ mà Đỉnh Mao mời
đến với mức lương cao đã ý thức được có
điều không đúng, liền nhanh chóng đỡ
Định Mao từ trên mặt đất đứng dậy, trốn
đến phía sau một công trình kiến trúc.
Đầu Định Mao sưng lên một cục lớn,
vừa sờ sờ đầu vừa nhìn về nơi chính giữa
của bãi đất trống với vẻ mặt không biết làm
sao: “Hai tên này là quái thai à? Vừa rồi đã
xảy ra chuyện gì vậy? Võ công của bọn họ...
rất cao sao?”
“Cao... cao không lường được, hơn
nữa... còn không phải là võ công binh
thường!”
Một võ sư được mời đến liên tục cười
khổ nói.
Bây giờ ông ta cảm thấy mình vẫn còn
may mắn khi ông chủ không bảo ông ta
lên.
Hoặc là nên cảm kích bác sĩ Lâm.
Nếu như bác sĩ Lâm không ra mặt,
Định Mao sẽ gọi bọn họ ra đối phó với đám
người tên Nghị kia... Đến lúc đó e là toàn bộ
đám người bọn họ đều phải bò ở đây rồi.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung
vào chính giữa.
Lúc này, bác sĩ Lâm và Nghị đã lao vào
cuộc chiến.
Nghị không hề khách sáo một chút
nào, trực tiếp triển khai một đợt tấn công
điên cuồng như mưa bão về phía bác sĩ
Lâm, hơn nữa đều là những đòn chí mạng.
Tay chân của hắn ta giống như là một
dây pháo đang nồ mãnh liệt vậy, mỗi một
đòn tấn công qua đi đều tạo thành những
chấn động khủng khiếp.
Thế nhưng... bác sĩ Lâm trước sau vẫn
giông như một ngọn núi lớn vững chải vậy,
hiên ngang không ngã.
Cho dù là Nghị có tấn công mãnh liệt
đến mức nào, dường như dối với anh cũng
không hề có chút tác dụng nào!
“Nghị, anh chưa ăn cơm à?”
Thấy Nghị đã tấn công một đợt rồi mà
vẫn chưa đánh ngã được Phan Lâm, cậu Ba
nhà họ Dương bên này không vừa ý, hừ
lạnh lên tiếng.
“Không cần phải nôn nóng!”
Nghị khàn giọng đáp, đột nhiên trong
đôi mắt lộ ra ý hung tàn, tiếp đó nhún người
nhảy lên một cái, người liền nhảy cao đến
bảy tám mét, sau đó trực tiếp rơi thẳng
xuống, một đấm từ trên giáng xuống người
Phan Lâm.
'ẦÂm ầm ầm...
Người còn chưa đến, nắm đấm cứng
như sắt đang giáng xuống kia đã phát ra
tiếng ầm vang khủng khiếp, càng có một
loại áp lực không thể dùng từ ngữ để hình
dung từ trên người Nghị bạo phát ra.
Giống như là thứ đang rơi xuống
không phải là một người.
Mà là một ngọn núi lớn!
Hô hấp của những người xung quanh
nhất thời run rầy.
Cánh tay của Phan Lâm khẽ phất.
"Veol'
Một cây kim châm từ trong ngón tay
anh bay ra ngoài, chuẩn xác đâm về phía
nắm đấm đang rơi xuống của tên Nghị kia.
Thế nhưng... vào lúc kim châm tiếp
xúc với tên Nghị, lại bị sức lực bùng phát
khủng khiếp phóng ra từ nắm đấm kia làm
cho bay ra xa.
Đầu mày Phan Lâm khẽ cau lại.
Vào ngay lúc này, kim châm đã không
chống đỡ nồi sức tấn công của Nghị!
“Chết đi!"
Hai mắt tên Nghị sáng quắc, càng tăng
thêm sự tự tin, tất cả sức lực đều tập trung
vào nắm đấm kia."
Hắn muốn dùng nắm đấm này để
quyết định thắng thua!
Nhưng vào ngay lúc nắm đấm rơi
xuống, Phan Lâm ở phía dưới lại không hề
trốn tránh, ngược lại lại đưa tay lên một lần
nữa, hướng về phía nắm đấm đang rơi
xuống của Nghị mà nắm chặt nắm đấm...
Cái gì??
Hô hấp của Nghị trở nên căng thẳng.
Những người của nhà họ Dương kia
cũng ngây ngốc.
Bác sĩ Lâm thế mà lại muốn... trực diện
va chạm với Nghị?
Anh điên rồi à?
Phải biết rằng bác sĩ Lâm vẫn chưa
dùng kim châm đề tăng thêm sức mạnh
cho cơ bắp của mình!
Oai phong về võ y của anh căn bản
không hề thề hiện ra!
Người này... rốt cuộc là đang nghĩ như
thế nào vậy?
Mọi người không ai biết.
Hai nắm đấm cũng đã chính thức va
chạm với nhau.
'Bốp'!
Lại là một tiếng ầm vang kịch liệt
truyền ra.
Liền nhìn thấy nơi giao nhau của hai
nắm đấm bùng nổ ra một làn sóng khí với
sức mạnh khủng khiếp, giống như là những
đóa hoa đang phân tán ra xung quanh.
Toàn bộ đất cát ở xung quanh đều bị
lật tung lên, có mấy ngọn đèn đường trực
tiếp bị đánh gãy.
Những người đang đứng ở vòng vây
bên ngoài kia đều có thể cảm nhận được rõ
ràng một luồng gió mạnh đang thổi quét
qua mặt mình.
Đương nhiên, điều khiến cho mọi
người kinh hãi nhất chính là một nắm đấm
này rơi xuống, mặt đất ở dưới chân Phan
Lâm liền vị nồ vụn.
Mặt đất bị nứt vỡ khủng khiếp tạo
thành bốn năm đường, kéo dài ngoằn
ngoèo ra xung quanh.
Nhưng bác sĩ Lâm kia... lại vẫn đứng
vững ngay tại chỗ cũ, không hề lay chuyền!
Một đấm này vẫn không hề đánh ngã
được anh như cũ.
“Cái gì?”
Những người xung quanh kinh ngạc
đến cực điểm, nhất thời tưởng rằng bản
thân nhìn nhầm.
“Chuyện này là không thể nào!”
Dương Trọng cũng ngây ngốc.
Một đấm kinh hoàng như thế này, thế
mà Phan Lâm lại đỡ được!
Nghị cũng khá là bất ngờ.
“Thế nào? Anh chỉ có một chút thực
lực này thôi à?”
Phan Lâm nhìn chằm chằm Nghị, nhàn
nhạt hỏi.
Trong mắt Nghị lộ ra vẻ hung ác, thầm
hừ một tiếng, sức lực trên người đột ngột
vụt ra.
'Bốp!'
'Bốp!
'Bếp!
Sức mạnh trên người hắn ta mạnh như
thủy triều hướng về phía cơ thể Phan Lâm
hung hăng hơn vô số lần.
Cơ thề Phan Lâm lại nặng xuống một
lần nữa, mặt đất lại lún xuống thêm một
chút.
Nhưng cho dù lực đạo có lớn đến mức
nào đi chăng nữa... cơ thể của anh vẫn
trước sau không hề cong lại.
Mọi người nhìn thấy vậy, bây giờ mới
hiểu rõ được sự khủng khiếp của bác sĩ
Lâm...
Nghị khá là không cam tâm, vẫn còn
muốn phát lực, nhưng bác sĩ Lâm đã dùng
một tay nắm chặt lấy nắm đấm của Nghị,
hung hăng hất tung về phía bên cạnh.
"Vút!
Sức mạnh cuồn cuộn mạnh mẽ hất
Nghị bay ra xa.
Mọi người sợ hãi run lầy bẩy.
Thực lực của bác sĩ Lâm quả thật là
đáng ngạc nhiên...
----------------------------