Chương 2119: Tôi và cậu cùng trường sinh bất lão
Nghe thấy những tiếng bước chân này, Hình Bân cau mày, lập tức ra hiệu bằng mắt với Lôi Thần bên cạnh.
Lôi Thần di chuyển như thỏ, lập tức xông ra ngoài, cho rằng bên ngoài là người của Hoa An và Đồng gia, muốn xử lý sạch sẽ. Nhưng không ngờ xông ra ngoài chưa được bao lâu, bốp.
Cả người Lôi Thần bay vào trong, ngã nặng nề trên mặt đất.
Mấy người ngạc nhiên, đưa mắt nhìn qua, mới phát hiện toàn thân Lôi Thần đều là máu, nằm trên mặt đất co rút dữ dội, tay chân đều bị gãy hết, tầm khoảng ba giây sau, ngừng co giật, tắt thở.
Chết rồi.
"Ha?"
Hình Bân vô cùng ngạc nhiên. Đồng gia và Hoa An cũng vô cùng kinh ngạc.
Một cao thủ như Lôi Thần, vậy mà lại bị đối phương giải quyết trong phút chốc như vậy.
Là ai?
Mấy đôi mắt cùng nhìn về phía cửa lớn.
Chỉ thấy Phan Lâm dẫn theo Dịch Minh Thiện bước vào.
"Ông Dịch”
Đồng gia vui mừng.
Sắc mặt Hoa An vô cùng khó coi, mặc dù ông ta và Dịch Minh Thiên không có thù hằn gì, nhưng cũng không có qua lại thân thiết. Người này đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất định là có nguyên nhân.
Sắc mặt Dịch Minh Thiện tràn đầy nghiêm túc, nhìn mọi người, sau đó chỉ ba người hét lên: “Hoa An, Đồng Nhật Minh. Hình Bân. Ba người các người bụng dạ khó lường, mưu đồ làm loạn, gây bất lợi cho Liên minh thương mại. Bây giờ tôi sẽ làm theo quy tắc của Liên minh thương mại, giải quyết các người”
“Giải quyết?” Hoa An ngạc nhiên.
Nụ cười trên gương mặt Đồng gia đông cứng lại, nhưng ngay sau đó, ông ta đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, lập tức cười lớn.
“Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi. Hóa ra hai người lúc trước tiến vào khu đấu giá giết Triều Chính Phong, là do ông Dịch Minh Thiện sắp xếp. Tôi hiểu rồi. Ha ha ha.”
“Người giết chết Triều Chính Phong không phải là người của mày sao?” Hoa An đột nhiên nhìn lại, trợn mắt hỏi.
“Sao có thể là người của tạo được chứ? Tạo hỏi mày, tại sao Triều Chính Phong vừa chết mày đã đến rồi?” Đồng gia dừng lại nụ cười hỏi.
“Có người nói với tạo Triều Chính Phong bị mày giết chết nên tạo đến” Lông mày Hoa An giật giật, mơ hồ hiểu ra cái gì đó.
"Triều Chính Phong vừa chết, mày đã xuất hiện ở cửa lớn, mày không cảm thấy mày đến quá nhanh sao? Rất rõ ràng, có người nói trước với mày rằng Triều Chính Phong chết rồi, sau đó mày đuổi đến, đúng lúc nhìn thấy Triều Chính Phong vừa bị giết, nên mày cho rằng là tao làm” Đồng gia cười ha ha nói, trong mắt toàn là sự không cam lòng và tức giận.
“Dịch Minh Thiên, những chuyện này đều là do ông sắp xếp đúng không?” Hoa An nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Nói đúng ra, thì là do cậu Lâm ở bên cạnh tôi sắp xếp” Dịch Minh Thiên nhàn nhạt nói.
“Cậu Lâm?” Mấy người nhìn về phía Phan Lâm.
“Cậu Lâm nào?”
“Bác sĩ Lâm của Giang Thành, các người chưa nghe qua sao? Dịch Minh Thiên nhàn nhạt nói.
“Cái gì? Lâm... bác sĩ Lâm?”
“Dịch Minh Thiên, ông vậy mà lại cấu kết với bác sĩ Lâm. Ông là đồ phản bội Liên minh thương mại”
Mấy người hét lên.
Ngược lại, Hoa An bình tĩnh, nghiêm giọng quát: “Bác sĩ Lâm, chúng ta từ trước đến nay không có thù oán gì, tại sao cậu lại muốn châm ngòi thổi gió khiến tôi và Đồng gia trở mặt thành thì chứ? Chẳng lẽ, cậu muốn diệt trừ chúng tôi, là chủ Liên minh thương mại?”
“Tôi không có hứng thú, hơn nữa tôi cũng không làm được.”
Phan Lâm lắc đầu: “Tôi cảm thấy ông Dịch đức cao vọng trọng, mà các người không xứng. Nếu như để ông ấy trở thành chủ Liên minh thương mại, tôi nghĩ tương lai của Liên minh thương mại nhất định sẽ tiền đồ vô lượng”
"Cậu..."
Tất cả mọi người đều hiểu ra.
Phan Lâm muốn thông qua Dịch Minh Thiên để khống chế Liên minh thương mại.
Quá bì ối.
“Không thể để Liên minh thương mại rơi vào trong tay nhóm người các người được. Đồng gia, Hình Bần, chúng ta liên thủ, cùng nhau xử lý bọn họ, thanh lý môn hộ, thế nào?” Hoa An nghiến răng nói.
“Được.”
“Cứ quyết định như thế đi”.
Đồng gia và Hình Bân lần lượt gật đầu.
Ba người đứng lên, chuẩn bị ra tay. Nhưng ngay khi lúc sắp ra tay, ba người vậy mà không hẹn đều cùng quay đầu bỏ chạy.
Hóa ra ba người không định đánh giết với Phan Lâm, mà hi vọng lợi dụng hai người còn lại giữ chân Phan Lâm, để mình có thời gian chạy trốn.
Phan Lâm lắc đầu, nhảy lên, phi ra ngân châm trong tay.
Vụt vụt vụt.
Ba ngân châm đâm về phía ba người.
Phập. Phập. Phập. Gần như cùng một lúc, ba người đều bị trúng châm, sau đó lần lượt ngã xuống đất, chết tại chỗ. Dịch Minh Thiên hít một hơi khí lạnh, sống lưng ớn lạnh.
“Việc tiếp theo không cần tôi phải dạy ông làm nữa đúng không?” Phan Lâm nhàn nhạt nói.
"Cậu Lâm yên tâm. Bây giờ Đồng gia, Hoa An đều đã chết rồi ở Liên minh thương mại không ai có uy vọng cao hơn tôi, tôi chỉ cần lên cao họ một tiếng, người của Liên minh thương mại nhất định sẽ để tội làm minh chủ” Dịch Minh Thiên ôm quyền cung kính nói.
“Yên tâm, tôi cũng sẽ dùng hết sức để ủng hộ ông. Lần này ông làm rất đẹp, cầm đây” Phan Lâm lấy hai viên đạn dược từ trong túi ra, đưa qua.
Dịch Minh Thiên vui mừng, vội vàng nhận lấy, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ lo lắng. Ông ta biết một viên thuốc trong hai viên này, đó là thuốc giải độc trong cơ thể ông ta, nhưng một viên còn lại...
“Cậu Lâm, thuốc này là thuốc gì vậy? Dịch Minh Thiên cẩn thận hỏi.
“Thuốc tăng tuổi thọ, phiên bản cải tiến, dùng xong có thể cải thiện cơ thể ông, đồng thời khiến ông tăng tuổi thọ lên một năm” Phan Lâm nói.
Lời này vừa nói ra, Dịch Minh Thiên vô cùng kích động, vội vàng nuốt viên thuốc vào bụng, trong chốc lát, tác dụng của viên thuốc đột nhiên tăng lên, ông ta chỉ cảm thấy trong cơ thể mình dường như tràn đầy một năng lượng vô hạn, còn mạnh hơn khi ông ta còn trẻ.
“Cảm ơn cậu Lâm”.
Dịch Minh Thiên vội vàng quỳ xuống, nước mắt chảy ròng ròng. Tiền, ông ta không thiếu.
Bây giờ đã sắp trở thành minh chủ, quyền, ông ta cũng không thiếu.
Nhưng tuổi thọ này, ông ta thiếu, ông ta quá thiểu rồi.
Ông ta đã lớn tuổi rồi, cho rằng mình không sống được bao lâu nữa, mà thứ đồ như thuốc tăng tuổi thọ này, chính là bao vật mà ông ta cần nhất bây giờ.
“Đứng lên đi, làm cho tốt vào. Chỉ cần ông đi theo tôi, tôi bảo đảm sẽ để ông sống hơn trăm tuổi, sau này nhỡ đầu y thuật của tôi có đột phá, sẽ cùng ông trường sinh bất lão, có gì khó đâu chứ?” Phan Lâm nhàn nhạt nói.
Dịch Minh Thiên sắp điên rồi.
Trường sinh bất lão?
Trường sinh bất lão đấy.
Nếu thật sự có thể như vậy, thì sao ông ta có thể phản bội Phan Lâm được chứ?
“Đại nhân yên tâm. Bắt đầu từ hôm nay, Minh Thiên sẽ một lòng một dạ phụ tá đại nhân. Sau này Minh Thiên chính là một con chó của cậu, chỉ trung thành với một mình cậu”.
Dịch Minh Thiên dập đầu xuống đất, nước mắt lưng tròng. Phan Lâm cười cười, không nói gì.
Thật ra đây chỉ là vẽ một miếng bánh lớn mà thôi.
Trường sinh bất lão?
Sao có thể chứ?
Cho dù là các thần y trong truyền thuyết thần thoại cũng không có phương pháp như vậy, Phan Lâm anh dựa vào cái gì mà nghiên cứ ra chứ?
Nhưng không thể ngăn cản được lòng tin của Dịch Minh Thiên.
Dù sao y thuật của Phan Lâm đã được người bên ngoài truyền rằng thần kỳ khó lường, như quỷ thần, cộng thêm trong Liên minh thương mại cũng có mấy bác sĩ nổi tiếng nhận xét về Phan Lâm, nói y thuật của anh là độc nhất vô nhị trên thế giới.
Vì vậy Dịch Minh Thiện rất tin tưởng vào Phan Lâm.
"Được rồi, chuyện ở đây giao cho ông xử lý. Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì liên lạc với tôi.”
Phan Lâm nhìn thời gian cũng sắp đến rồi, lập tức đi ra khỏi hội trường.
“Đại nhân đi từ từ”
Dịch Minh Thiên lại cúi người, hành vi vô cùng cung kính.
Rời khỏi hội trường, Phan Lâm thở phào một hơi, định bắt taxi bên đường trở về khách sạn, ai ngờ bên cạnh cột điện đột nhiên xuất hiện một người..
Vừa nhìn, vậy mà lại là Lý Ái Vân.
Phan Lâm ngạc nhiên.
“Ái Vân, em... sao em lại ở đây?”