Chương 1487: Áp bức
“Tần Tuấn Minh này, không nghĩ tới lại
khéo ăn khéo nói như vậy! Đúng là giả dối!”
Trang Thái Thành cau mày, vẻ mặt không
được tự nhiên.
“Đúng vậy, không ngờ chú tư sinh được
đứa con trai lợi hại như thất Đúng là Phượng
Hoàng ở trong ổ gà rồi.” Trang Tiến Bình
cũng không nhịn được lắc đầu.
“Tân Tuấn Minh, dựa theo ý của cậu nói,
chuyện này nên làm sao đây?” Trang Thái
Thành hít sâu một hơi, trâm giọng quát hỏi.
“Rất rõ ràng, đây là hiểu lầm! Tôi không
thương tổn Huyết Kiêu đại nhân, chỉ là Trang
Tuấn Hùng nói xấu tôi thôi!” Phan Lâm lạnh
nhạt nói.
“Cậu... Cậu nói linh tinh gì đấy?”
Trang Tuấn Hùng tức giận, còn muốn
phản bác.
Nhưng Phan Lâm cãi lại một câu: “Sao
thế? Anh còn muốn nói xấu người của Huyết
Ma Tông ngay cả tôi cũng không bằng à?
Anh muốn làm bẩn thanh danh của Huyết
Ma Tông sao?”
Trang Tuấn Hùng sợ run lên, tức tới mức
giận sôi.
Nhưng mà cuối cùng anh ta không thể
phát tác, kìm nén lửa giận trong lòng xuống.
Anh ta không đắc tội nổi Huyết Ma Tông!
“Tần Tuấn Minh, cậu đừng có mà quá
kiêu ngạo!" Người bên cạnh không nhịn
được, tức giận nói.
Phan Lâm dời mắt, trực tiếp trả lời: “Anh
cũng muốn làm bẩn thanh danh của Huyết
Ma Tông sao?”
“Cậu...”
“Cậu cái gì mà cậu? Chẳng lẽ anh cũng
muốn hắt nước bẩn lên Huyết Ma Tông?”
“Còn nữa anh cũng chuẩn bị nói xấu
Huyết Ma Tông, phá hoại tình cảm giữa sơn
trang Huyết Kiếm và Huyết Ma Tông sao?”
Phan Lâm liên tục la lên, vẻ mặt nghiêm
túc, nghĩa chính ngôn từ, lời nói có lực.
Người nào cũng biết chuyện này hoàn
toàn bị Phan Lâm bẻ lái đi.
Nhưng... Không ai dám lên tiếng, chỉ có
thể để mặc Phan Lâm bóp méo sự thật.
Dù sao Huyết Ma Tông vô cùng đáng sợ.
Bọn họ đâu dám trêu chọc?
Nếu như bị Huyết Ma Tông tìm tới cửa,
bọn họ đều phải chết!
Huống chi đám Huyết Kiêu cũng có sĩ
diện! Không thu thập được tên “Tần Tuấn
Minh, trái lại phải dựa vào người nhà họ
Trang, chuyện này truyền ra, anh ta mất mặt
thì không nói, bên tông phái cũng không đễ
công đạo.
“Trang Thái Thành đại nhân, việc này
chấm dứt tại đây đi” Huyết Kiêu hít sâu một
hơi, chuẩn bị nhân nhượng cho khỏi phiền.
Anh ta cũng thấy mệt với chuyện này rồi.
“Thật xin lỗi, Huyết Kiêu đại nhân, đều là
nhà họ Trang tôi quản giáo không nghiêm,
mong ngài thứ tội!” Trang Thái Thành vội
vàng đáp lễ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Không sao, nhưng mà nhà họ Trang ông
coi như là xuất hiện một người thú vị thôi.”
Huyết Kiêu ý vị sâu xa nhìn Phan Lâm
một vòng, sau đó ngồi xuống, xua tay nói:
“Dọn dẹp một chút đi, đừng làm chậm trễ
luận võ kén rể! Đừng gây thêm phiền phức
cho chủ nhân”
“Dạ, đại nhân!”
Người của Huyết Ma Tông gật đầu, nhao
nhao nâng ghế trên đất dậy, không nói gì nữa.
Mọi chuyện chấm dứt như thế.
Nhưng rất nhiêu người đều dùng ánh
mắt oán hận và phẫn nộ nhìn chằm chằm
Phan Lâm.
Tuy Huyết Kiêu không so đo việc này,
nhưng vừa rôi Phan Lâm tự biên soạn mọi
chuyện, có thể nói là chọc giận mỗi người ở
đây, cộng thêm xuất thân của anh ta không
tốt, càng không có nhiêu người muốn thấy
anh ta.
“Tân Tuấn Minh!” Trang Thái Thành gọi
một tiếng, nghiêng đầu quát: “Cậu lập tức đi
theo tôi”
“Bác cả chuẩn bị vận dụng hình phạt
riêng cho hả giận sao?” Phan Lâm bình tĩnh
hỏi.
“Hình phạt riêng cho hả giận? Hừ, tên
nhóc cậu cũng xứng để tôi nhằm vào sao?
Bớt nói linh tỉnh đi, đi theo tôi là được! Trang
chủ muốn gặp cậu!” Trang Thái Thành hừ
lạnh một tiếng, đi vào bên trong.
“Trang chủ tìm tôi ư?”
Phan Lâm hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đi
theo sau.
Lúc này trang chủ tìm mình làm gì?
Chẳng lẽ là có nhiệm vụ muốn sai mình
làm?
Trang Tiến Bình ở lại chào hỏi khách
khứa.
Trang Thái Thành dẫn Phan Lâm đi vào
trong sơn trang, dọc theo con đường gạch
trong sơn trang đi khoảng ba ngã rẽ, cuối
cùng cũng đi vào một tòa nhà ba tâng rất to
ở giữa.
Tầng một là đại sảnh rất rộng.
Trang Thái Thành dẫn theo Phan Lâm đi
vào, Phan Lâm hoàn toàn hiểu ra rồi...
Chỉ thấy giữa đại sảnh, quỳ hai người
máu tươi đầm đìa nửa sống nửa chết.
Bên cạnh là một người phụ nữ đang cầm
roi quật mạnh hai người.
Hai người da tróc thịt bong, toàn thân là
máu, đã không thể cử động.
Phan Lâm còn có thể thông qua gương
mặt mơ hồ của bọn họ phân rõ bộ dạng.
Đúng là hai ba con Trang Quốc Thiên và
Trang Tuấn Phi.
“Cái gì?”
Phan Lâm khó có thể tin.
“Tân Tuấn Minh, cậu đến rồi?”
Lúc này phía trên đại sảnh, một người
đàn ông trung niên nuồi chòm râu dê tóc mai
đã trắng lạnh nhạt mở miệng.
Người này đúng là trang chủ của sơn
trang Huyết Kiểm, Trang Đông Quân đứng
bậc thứ hail
“Trang chủ, bác làm gì vậy?” Phan Lâm
quát khẽ.
“Hai bọn họ cấu kết với người ngoài,
muốn trộm Kim Ô Đan chí bảo của sơn trang
Huyết Kiếm, bọn họ đã ăn trộm cũng bị bắt!
Bởi vậy phải bị trừng phạt!” Trang chủ của
sơn trang Huyết Kiếm bình tĩnh nói.
“Tuấn... Minh...”
Trang Quốc Thiên gian nan mở mắt ra,
gọi một tiếng.
Nhưng giọng nói vừa mới vang lên, thì có
hai roi bay tới, đánh lên người ông ta.
Toàn thân Trang Quốc Thiên khẽ run rẩy,
lại một lần nữa cảm thấy choáng váng.
Tuy cảm giác trong lòng Phan Lâm
không tính là mãnh liệt, nhưng vẫn bày ra bộ
dạng vô cùng lo lắng, vội vàng la lên: “Trang
chủ! Ông làm gì thế? Chẳng lẽ... Ông muốn
giết bọn họ sao?”
“Bọn họ trộm chí bảo của bản tộc, giết
bọn họ, không tính là quá phận!" Trang Đông
Quân lạnh nhạt nói.
Phan Lâm làm ra bộ dạng vô cùng đau
khổ, nghiến răng nói: “Như vậy trang chủ, làm
thế nào mới không giết bọn họ?”
“Rất đơn giản, giao tất cả công pháp sở
học của cậu ra đây!” Trang Đông Quân bình
tĩnh nói.
Nghe thấy thế, Phan Lâm xem như hiểu
rõ rồi.
Trang Đông Quân này, vốn định lợi dụng
hai ba con này khống chế Phan Lâm, áp bức
Phan Lâm...
----------------------------