Chương 1220: Bất bại
Biến hóa kỳ lạ này của Phan Lâm khiến
cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm
thấy kinh hãi, nhất là bê trên.
Mắt ông ta trừng to, giống như nhìn thấy
một chuyện không thể tin được.
“Chẳng lẽ đây là Thương Ám Huyền Thể?
Không thể như vậy được, không có khả năng,
nhất định là giả, là giả..."
Bờ môi của bề trên không ngừng run rẩy,
lời nói đã không còn lưu loát nữa.
“Thương Ám Huyền Thể?”
“Cái này... Đây không phải là một loại
thân thể chuyển đổi thể chất được ghi lại ở
trong sách cổ từ thời kỳ thượng cổ à? Tổ tiên
của Thôn Dược Vương chúng ta đã từng
nghiên cứu qua, loại thể chất này căn bản
không có khả năng tôn tại, thân thể người
tuyệt đối không thể biến thành thể chất như
vậy, nếu không, con người ta không có cách
nào sống sót cả, việc này đi ngược lại với lẽ
thường.” Tô Bảo Minh gần như là khàn cả
giọng hét lên.
Sắc mặt của đám nguyên lão Thôn Dược
Vương đều vô cùng khó coi.
“Bê trên, nhất định là ngài đã lâm.”
“Thứ này chỉ là bịa đặt, căn bản không có
khả năng tồn tại loại thể chất đó!”
Mọi người nhao nhao lên tiếng.
Ngược lại, bê trên hít vào một hơi lạnh,
lẳng lặng nhìn Phan Lâm, không nói gì.
Sao ông ta có thể không hy vọng là mình
lầm cơ chứ, nhưng dáng vẻ trước mắt của
Phan Lâm này, quả thật là giống hệt với miêu
tả trong ghi chép, nhất là đôi mắt của anh.
Hình như bên trong đỏ tươi như máu có
nhật nguyệt xoay tròn.
Đây đã không phải là thứ mà có thể dùng
khoa học để giải thích được nữa.
Lúc này lại thấy Phan Lâm cất bước đi
lên.
Sắc mặt của anh càng lúc càng tái nhợt,
trong lúc vô thức, mái tóc đã dài đến eo, màu
tóc trắng như tuyết, không hề có vẻ tái nhợt
như trước mà chính là có một loại thần vận ở
trong đó.
Giống như nhân vật trong tiểu thuyết tiên
hiệp, phiêu dật anh tuấn, giống như ma quân
giáng thế.
“Cậu như thế là Thương Ám Huyền Thể
ư?”
Giọng nói của bề trên run rẩy, ông ta nhìn
thoáng qua Phan Lâm rồi hỏi.
“Có lẽ thế.”
“Cậu làm như thế nào?” Ông ta vội vàng
hỏi, tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phan
Lâm.
Phan Lâm không nói chuyện, anh chỉ
chậm rãi giơ cánh tay lên.
Trong giây phút đó, bê trên giống như bị
sét đánh vậy.
“Lạc Linh Huyết ư?” Người của Thôn
Dược Vương thất thanh nói.
“Cái này... Cái này có hơn hai mươi giọt?
Chuyện gì xảy ra thế, bác sĩ Lâm, cậu ta... Sao
cậu ta lại có nhiêu Lạc Linh Huyết như thế
chứ?”
Tất cả mọi người đều điên rồi.
Lạc Linh Huyết là thứ trân quý như thế,
thường chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Cho dù là Thôn Dược Vương với thủ
đoạn thông thiên, những năm gần đây cũng
chỉ thu được hai giọt, dù sao muôn gặp được
cũng thật sự quá khó khăn.
Thế nhưng... Vị bác sĩ Lâm này lại có hơn
hai mươi giọt.
“Thì ra là thế, thì ra là thế, cậu mượn lực
lượng của Lạc Tinh Huyết, sau đó lại phối với
tử châm, lấy độc trị độc đem cơ thể của mình
ở trong vô tận độc lực tôi luyện thành
Thương Ám Huyền Thể... Thì ra là thế, thì ra
là thế... Bê trên nỉ non nói, trong mắt ông ta
tràn ngập kinh hãi hết sức rõ ràng.
----------------------------