Chương 1423: Địa ngục nhân gian
“Nước đoạt mệnh ư?”
Phan Nhã Nam trợn tròn mắt, vừa rồi cô
ta nghe rõ đệ tử của Hồng Nhan Cốc nói đây
là nước thánh mà.
“Chẳng lẽ trong nước có độc?”
“Trong nước không có độc, nhưng trong
nước có thứ còn khủng bố hơn cả độc! Nói
thẳng ra một chút, nước này có hiệu quả ăn
mòn nghiêm trọng đối với cơ thể!” Phan Lâm
trâm giọng nói.
“Giống như axit sunfuric sao?”
“Không phải, nó sẽ không thương tổn
con người ở mặt ngoài, nhưng bên trong nó
ẩn chứa vật chất gì đó có thể thông qua con
người đi đường tiến vào trong da, tiến vào lục
phủ ngũ tạng của con người, loại vật chất
này không phải là độc dược, nhưng càng
đáng sợ hơn cả độc dược, bởi vì nó sẽ cưỡng
chế cải tạo một số cấu tạo chức năng của cơ
thể, ví dụ như gân mạch, huyết quản hoặc lục
phủ ngũ tạng, hai mạch nhâm đốc cũng sẽ bị
nó cưỡng chế mở ra, còn có đan điền... Nó
đều cưỡng chế ngưng kết vì cô. Nếu là người
có thiên phú dị bẩm, cưỡng chế mở hai mạch
nhâm đốc hay ngưng kết đan điên, còn có
thể chịu được, nhưng nếu đổi thành người
bình thường, chỉ biết rơi vào huyết quản toàn
thân bùng nổ, lục phủ ngũ tạng vỡ nát mà
chết!” Phan Lâm nhỏ giọng nói.
Da đầu Phan Nhã Nam run lên, sợ tới
mức linh hồn sắp bay ra rồi.
Cuối cùng cô ta cũng nghe hiểu ý của
Phan Lâm.
Vì sao nói phải đi qua ao nước thánh này
thì mới được xem là đệ tử của Hồng Nhan
Cốc? Đó là vì chỉ khi nào đi qua ao nước
thánh còn có thể còn sống, mới là con cưng
của trời mà Hồng Nhan Cốc cần!
Người không thể thông qua, đều là người
không có đủ tư chất, không thể đả thông hai
mạch nhâm đốc, không thể ngưng kết đan
điền, không thể trở thành thiên tài!
Người như vậy Hồng Nhan Cốc không
cần, cho nên chết đã chết rồi!
Sau khi cô gái kia chết, đệ tử của Hồng
Nhan Cốc ở bên cạnh lập tức xuống nước
khiêng thi thể đi.
Tất cả mọi người ở trên bờ đều ngơ ngác
nhìn, mỗi người đều sợ tới mức không nói
nên lời.
“Mọi người đừng lo lắng, vị sư muội vừa
rồi chỉ bị ngất đi thôi, cô ấy không chết! Bây
giờ tiếp tục, người kể tiếp!” Triệu Minh
Nguyệt lớn tiếng nói.
“Không chết sao? Nhưng mà... Tôi rõ
ràng cảm nhận được cô ấy không còn thở
nữa mài” Có người vẻ mặt sợ hãi nói.
Những người còn lại không hé răng,
không còn ai dám xuống nước nữa.
“Các cô làm gì vậy?” Triệu Minh Nguyệt
tức giận, buôn bực quát khẽ: “Tôi nói cho các
cô biết, đây là nước thánh của Hồng Nhan
Cốc chúng tôi, tên là nước thay da đổi thịt!
Chỉ cần các cô có thể thông qua khảo
nghiệm nước thánh này, an toàn từ phía nam
đến phía bắc, như vậy các cô không chỉ
thuận lợi trở thành đệ tử chính thức của
Hồng Nhan Cốc chúng tôi, còn có thể được
thay da đổi thịt tăng ưu điểm thiên phú!
Nước thánh này không phải người bình
thường có thể ngâm được!”
“Chuyện này..." Có mấy người do dự rồi.
“Sao thế? Chẳng lẽ các cô không tin tôi?
Hay là nói các cô không tin tưởng mình?”
Triệu Minh Nguyệt hừ lạnh.
“Sư tỷ, vị sư muội vừa rồi thật sự chỉ bị
ngất đi sao?”
“Tôi còn có thể lừa cô sao?”
“Vậy... Vậy được rồi, em thử xem...”
Lại có một cô gái lá gan lớn do dự, lựa
chọn xuống nước.
Những người còn lại nhao nhao nhìn
chằm chằm cô ta.
Cô gái có vẻ rất khẩn trương, nhưng
cũng đầy suy tư.
Cô ta nhìn nước trong ôn tuyền, nghiến
răng một cái, nhắm mắt đi về phía bắc.
Tốc độ rất nhanh, cộng thêm cô gái này
cũng tập võ, có chút thân thủ, bởi vậy chỉ
trong nháy mắt đã đi tới giữa nước thánh!
Nhưng đúng lúc này.
“Ất”
Cô gái đột nhiên hét thảm một tiếng, sau
đó cả người ngã vào trong ao.
“Cái gì?”
Mọi người hoảng sợ.
Chỉ thấy cô gái giống như không đứng
dậy nổi, hai tay cố gắng vùng vẫy trong nước,
đồng thời phát ra từng tiếng kêu thê lương.
“Cứu mạng! Cứu mạng! Tôi... Tôi đau
quát Tôi đau muốn chết!”
“Sư tỷ! Chư vị sư tỷ, nhanh cứu tôi lên
với!"
“Tôi không chịu được nữa rồi! Tôi không
muốn ngâm trong nước này nữa!”
“Nhanh cứu tôi đi lên, tôi sắp chết rồi!”
“Cứu... Mạng...”
Cô gái kêu thê lương, mỗi một tiếng kêu
đều vô cùng thê thảm.
Nhưng... Hai đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở
bên cạnh vẻ mặt không đổi, giống như không
nghe thấy tiếng cô gái kêu cứu.
Cô gái vô cùng tuyệt vọng, âm thanh la
hét ầm ï cùng với tiếng vùng vẫy dần yếu đi.
Mà khác với cô gái lúc trước, gương mặt
cô gái này đỏ lên, thậm chí còn bắt đầu chảy
máu thất khiếu, vô cùng dọa người, nước ao
bị cô ta nhuộm đỏ rồi...
“Sư tỷ! Hình như cô ấy không chịu được
rồi, nhanh vớt cô ấy lên đi!” Có người không
nhìn nổi, lập tức mở miệng.
“Câm miệng!" Triệu Minh Nguyệt quát:
“Bên ao thánh, nghiêm cấm tiếng động lớn!
Nếu như người nào còn dám khóc lóc kể lể,
đều bị trừng phạt nghiêm khắc!”
Đám phụ nữ nghe thấy thế, sợ tới mức
mặt xanh lại, không dám phát ra tiếng nữa.
Khoảng ba bốn giây sau, nước ao yên
tĩnh trở lại.
Cô gái kia đã dừng vùng vẫy, cũng dừng
la lên, cả người trôi nổi trong nước không có
động tính.
Hôn mê sao?
Làm sao có thể?
Lúc này cho dù là ai đều đã tin, cô gái kia
căn bản không hôn mê! Cô ta... Đã chết!
Rầm!
Hai đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở bên
cạnh vớt thi thể lên.
Triệu Minh Nguyệt lại nói: “Người kế tiếp!”
Ba chữ này vừa vang lên, toàn bộ đều lùi
về sau theo bản năng.
Còn có người nào dám tiến lên nữa?
Nhưng bọn họ mới lùi về phía sau, phía
sau đột nhiên có mấy người rút kiếm ra, để ở
lưng bọn họ.
“Hả? Chuyện này...” Đám phụ nữ kinh
ngạc.
“Đến nơi này, các cô không có lựa chọn!
Xuống nước thay da đổi thịt, hoặc dựa theo
quy củ của Hồng Nhan Cốc chúng tôi, xử
quyết các người, các người... Tự mình lựa
chọn đi.” Triệu Minh Nguyệt mỉm cười nói.
----------------------------