Chương 1285: Các người muốn đối nghịch với tôi
Người này tóc bạc mắt đỏ, da thịt lộ ra
đều có đường vân màu đen, nhìn vô cùng tà
mị khủng bố.
Mọi người hết hồn.
Đây là người gì thế?
Chẳng lẽ là người Công Tôn Đại Hoàng
nói sao?
Người như vậy, vừa nhìn là biết không đễ
chọc rồi...
“Công Tôn Đại Hoàng đâu? Ông †a chạy
rồi?”
Chỉ nghe người đàn ông tóc bạc lạnh
nhạt mở miệng, đang định đuổi theo thì mấy
bóng người lập tức chắn trước mặt anh.
“Đừng mơ làm hại ngài Công Tôn!”
“Lớn mật, dám thương tổn ngài Công
Tôn!”
“Cậu đang tìm đường chết à?”
La lên vài câu, mấy người này trực tiếp
bày ra tư thế, bộ dạng như muốn bao vây tấn
công.
Luôn có người nguyện ý mạo hiểm như
vậy, đi lấy lòng Phái Cổ.
Người đàn ông tóc bạc liếc mắt nhìn mấy
người này một cái, bông nhiên lông mày nhíu
chặt: “Các người không phải người của Phái
Cổ đúng không? Vì sao ngăn cản tôi?”
“Hừ! Cậu mặc kệ chúng tôi là ai đi, cậu
liên hợp với Lã Tiến Vũ ám toán ngài Công
Tôn, chúng tôi sẽ không ngồi yên mặc kệ!
Nghe đây, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn
bó tay chịu trói, nếu không đừng trách chúng
tôi không nể mặt!” Một người dẫn đầu hét to.
“Được rồi, vậy tôi xem các người không
nể mặt tôi như thế nào!”
Người đàn ông tóc bạc lạnh nhạt nói, bay
thẳng về phía trước.
“Muốn chết à?”
“Giết!”
La lên vài câu, bảy tám cường giả võ đạo
xung phong liều chết tới.
Nhưng người đàn ông tóc bạc mình
đồng da sắt, không thèm để ý tới quyền cước
của bọn họ, một tay giống như tia chớp, trực
tiếp bóp chặt cổ người dẫn đầu, sau đó xách
lên như xách con gà ném đi.
Vù!
Một người bay ra ngoài như viên đạn,
bay thẳng vào trong đầm Ám Long, liên tục
đụng đổ hơn mười cây đại thụ, cuối cùng
mới rơi vào trong tăm tối, không có động tĩnh.
“Cái gì?”
Người ở bốn phía nghẹn họng nhìn trân
trối.
“Chết cho tôi!”
Một người ở bên cạnh rút kiếm ra, đâm
mạnh xuống lưng người này.
Keng kengl
Lợi kiếm bị gãy ngay tại chỗ.
Lưỡi kiếm không chém được thịt người
này chút nào...
“Hả?”
“Người này... Là sắt thép sao?”
“Đao kiếm đều không có tác dụng với
cậu ta?”
Tiếng kêu kinh hãi không dứt bên tai.
Người nắm kiếm cũng choáng váng, mở
to đôi mắt nhìn kiếm bị gãy, lại nhìn người
đàn ông tóc bạc, trên mặt tràn ngập sợ hãi.
Lúc này người đàn ông tóc bạc chế trụ
cổ tay anh ta, hơi dùng lực.
Răng rắc.
Tiếng xương cốt gãy truyền ra.
“Á!” Người đàn ông cầm kiếm kia phát ra
tiếng kêu thảm thiết thống khổ, nhưng tiếng
kêu không liên tục được lâu, toàn thân lại run
lên bân bật.
Cúi đầu nhìn, mới thấy người đàn ông bẻ
----------------------------