Chương 1984: Mọi chuyện ở đây cứ để tôi giải quyết
Cơn đau dữ dội khiến cô gái suýt chút nữa đã ngất xỉu. Cô gái cố gắng giãy giụa, vùng vẫy trong tuyệt vọng. “Tên khốn nạn!”.
Nông Minh Chiến cắn chặt răng, kéo lê thân thể của mình về phía cánh tay đã bị giẫm nát của cô gái.
Nhưng mọi thứ đều vô dụng.
Mấy tên ninja này đều là do đích thân Takahashi Imura huấn luyện, nên đối với bọn chúng cho dù là võ giả hay là con kiến cũng không khác biệt gì nhau.
Nông Minh Chiến chưa kịp tới gần đã bị bọn chúng ngăn cản.
Ông ta không phản kháng lại được! Ông ta chỉ mang theo một mình Lưu Bảo Nam bên người, Trịnh Nam Thiên lại không có ở đây.
Lưu Bảo Nam đã bị bọn chúng bắt trói, ông ta cũng không thể trông cậy vào người nào khác.
Thật ra cũng không thể đổ lỗi cho Nông Minh Chiến quá sơ suất.
Bởi ông ta cũng không nghĩ tới lá gan của Takahashi Imura lại lớn như vậy, dám trực tiếp ra tay với ông ta...
Takahashi Imura một tay nắm tóc của ông Trần, híp mắt nhìn thấu mọi suy nghĩ của Nông Minh Chiến.
“Thầy Nông! Tôi đã nói rồi, đây là chuyện của hai võ giả chúng tôi, ông không cần xen vào, nhưng ông không nghe cứ thích làm chuyện bao đồng nên mới dẫn tới sự tình như ngày hôm nay, ông đã ra tay rồi, tôi đây cũng không khách khí! Vốn ban đầu tôi chỉ định lấy hai chân hai tay của ông ta nhưng nhờ phúc của ông, tôi đành phải giết ông ta vậy! Ông không nên trách tôi độc ác, là do ông ép tôi phải làm đó!”
Takahashi Imura dứt lời, không biết lấy từ đầu ra một thanh đao, trực tiếp đâm thẳng vào lòng ngực ông Trần.
“Dừng tay!” “Ông nội!”. Cô gái tóc ngắn gần như tắt thở, khóc lóc nói. Lưu Bảo Nam trợn to con mắt nhìn tình cảnh này. Không một ai có thể ngăn cản được nữa. Hết thảy giống như số phận đều đã an bài từ trước. Trong giờ phút ngàn cân treo sợi tóc. Lộp bộp!
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Mọi người bên trong phòng đều sửng sốt.
Takahashi Imura cũng vô cùng kinh ngạc, dừng động tác lại, liếc mắt nhìn qua thì thấy một người ông tóc bạc đang đi vào.
“Xin hỏi thầy Takahashi Imura có ở đây không?” Người đàn ông tóc bạc mở miệng nói.
Ngay lập tức có hai tên ninja xoay người xông lên, ý định kiềm chế đối phương.
Nhưng! Hai tên này vừa mới tiến tới! Bốp!
Bọn họ giống như bị điện giật, toàn thân run mạnh, sau đó mất đi toàn bộ trị giác, nặng nề ngã xuống đất.
“Chuyện gì vậy?”. Tất cả mọi người chứng kiến đều kinh ngạc. Takahashi Imura nhíu chặt lông mày, ngước mắt nhìn qua.
“Chậc! Đây là cách chào đón khách ở quốc gia mấy người hả? Quả là nơi nhỏ xíu thì cái gì cũng nhỏ xíu, chả biết cấp bậc lễ nghĩa gì hết!” Người đàn ông tóc bạc lắc đầu, bình tĩnh nói.
“Anh là ai?” Takahashi Imura lạnh nhạt hỏi.
Tựa hồ lúc này người ông tóc bạc mới nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, bất giác nhíu chặt mày kiếm: “Ông Chiến... Sao ông lại tới chỗ này chứ?”
“Bác sĩ Lâm... Việc này.” Nông Minh Chiến không biết nên giải thích thế nào. “Anh chính là bác sĩ Lâm ư?” Takahashi Imura hỏi. “Đúng vậy, còn ông là Takahashi Imura?” Phan Lâm hỏi ngược lại.
“Là tôi! Bác sĩ Lâm, sao anh lại tới đây, không phải anh nên ở nhà chờ ngày nghênh chiến với học trò của tôi ư? Sao hả? Sợ không đánh lại học trò của tôi nên tính toán chạy đến đây cầu xin tôi ra mặt hủy bỏ trận quyết chiến đúng không? Nếu thật sự đúng như vậy thì lần này anh đến cũng vô ích rồi. Tôi chắc chắn sẽ không hủy bỏ đâu. Anh là người nổi tiếng nhất ở quốc gia này, đối với mọi người trên khắp thế giới anh giống như một tờ danh thiếp đại diện cho võ học của quốc gia anh, chỉ cần học trò tôi xé nát tấm danh thiếp này, thì võ thuật của quốc gia tôi sẽ vang danh toàn cầu!” Takahashi Imura nói.
"Ông hiểu lầm tôi rồi, tôi đến đây không phải để cầu xin ông hủy bỏ trận quyết đấu, chính xác hơn là tôi không đến cầu xin ông.”
Phan Lâm bình tĩnh nói, ánh mắt dừng lại trước cổ Takahashi Imura. Trên cổ ông ta đang đeo một chiếc vòng làm bằng hoa.
Chiếc vòng hoa này thiết kế rất tinh xảo, nhìn qua chẳng khác gì mấy vòng cổ bình thường, nhưng nếu để ý kỹ một chút, thì sẽ phát hiện chiếc vòng này được làm từ rất nhiều đóa hoa bện vào nhau.
"Không sai, không sai, thật sự là hoa Hồi Minh... Thật sự là...
Phan Lâm vừa đánh giá vừa lẩm nhẩm trong miệng, con ngươi không ngừng sáng lên.
“Hả?”.
“Bác sĩ Lâm... Việc này.” Nông Minh Chiến không biết nên giải thích thế nào. “Anh chính là bác sĩ Lâm ư?” Takahashi Imura hỏi. “Đúng vậy, còn ông là Takahashi Imura?” Phan Lâm hỏi ngược lại.
“Là tôi! Bác sĩ Lâm, sao anh lại tới đây, không phải anh nên ở nhà chờ ngày nghênh chiến với học trò của tôi ư? Sao hả? Sợ không đánh lại học trò của tôi nên tính toán chạy đến đây cầu xin tôi ra mặt hủy bỏ trận quyết chiến đúng không? Nếu thật sự đúng như vậy thì lần này anh đến cũng vô ích rồi. Tôi chắc chắn sẽ không hủy bỏ đâu. Anh là người nổi tiếng nhất ở quốc gia này, đối với mọi người trên khắp thế giới anh giống như một tờ danh thiếp đại diện cho võ học của quốc gia anh, chỉ cần học trò tôi xé nát tấm danh thiếp này, thì võ thuật của quốc gia tôi sẽ vang danh toàn cầu!” Takahashi Imura nói.
"Ông hiểu lầm tôi rồi, tôi đến đây không phải để cầu xin ông hủy bỏ trận quyết đấu, chính xác hơn là tôi không đến cầu xin ông.”
Phan Lâm bình tĩnh nói, ánh mắt dừng lại trước cổ Takahashi Imura. Trên cổ ông ta đang đeo một chiếc vòng làm bằng hoa.
Chiếc vòng hoa này thiết kế rất tinh xảo, nhìn qua chẳng khác gì mấy vòng cổ bình thường, nhưng nếu để ý kỹ một chút, thì sẽ phát hiện chiếc vòng này được làm từ rất nhiều đóa hoa bện vào nhau.
"Không sai, không sai, thật sự là hoa Hồi Minh... Thật sự là...
Phan Lâm vừa đánh giá vừa lẩm nhẩm trong miệng, con ngươi không ngừng sáng lên.
“Hả?”.
Takahashi Imura nhíu mày, nhìn xuống cổ mình, lạnh nhạt nói: “Vậy cậu tới làm là gì?”
Phan Lâm không nói lời nào, thân hình bắt đầu chuyển động. Xoet!
Thân hình giống như một cơn gió bỗng chốc xuất hiện bên cạnh Nông Minh Chiến, đưa tay đánh bay hai tên ninja đang canh giữ bên người Nông Minh Chiến.
Bộp bộp! Cả hai đập thẳng vào bàn, ngã xuống đất bất tỉnh tại chỗ. Phan Lâm đỡ Nông Minh Chiến đứng dậy. "Ông không sao chứ?”
“Tôi không sao... Thật sự quá nhục nhã! Cái lũ để tiện này! Ông đây nhất định sẽ cho bọn mày biết mùi!”
Nông Minh Chiến tức giận đến toàn thân run rẩy. “Ông Chiến, việc này chỉ trách ông quá chủ quan, đối phó với loại võ giả ở cấp bậc này, sao có thể tay không một mình mà đến chứ?” Phan Lâm lắc đầu nói.
“Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này! Đây là Yến Kinh, sao có thể mặc bọn chúng làm xằng làm bậy?”
Nông Minh Chiến lập tức lấy điện thoại ra, bấm một dãy số. Mấy tên ninja đứng xung quanh trở nên căn thẳng, cả bọn lập tức xông lên ngăn cản.
Nhưng ngay khi Nông Minh Chiến vừa bấm được vài con số, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay giật lấy chiếc điện thoại của ông ta.
“Tên nhóc họ Phan này, cậu... Cậu làm cái gì vậy?” Nông Minh Chiến hỏi.
“Ông Chiến, ông không cần làm lớn chuyện này đâu! Việc ở đây cứ để tôi giải quyết.” Phan Lâm bình tĩnh nói.
----------------------------