Nhà chính nhà họ Phan.
Một người đàn ông cao gần hai mét, hơi thở mạnh mẽ mặc áo màu vàng đi tới đi lui trong đại sảnh.
Bước đi của ông ta rất nhanh và có vẻ bồn chồn.
Ông ta đang chờ tin tức.
Mà dưới đường, Phan Anh Hùng, Phan Quốc Chính, Phan Hạo Thiên đều cúi đầu không dám lên tiếng. Ba người bọn họ đã nghe được một chút tin tức về Giang Thành. Tình hình thật là khủng khiếp. Nhưng mà bọn họ cũng bất lực chỉ có thể chờ tin tức người liên lạc báo cáo.
Đúng lúc này một người của nhà chính nhà họ Phan vội vàng chạy vào đại sảnh.
“Đại nhân! Đại nhân! Giang Thành truyền đến tin tức!” Người đàn ông hét lên và đang cầm một chiếc điện thoại di động trong tay.
Người mặc áo vàng đi tới đi lui nhanh chóng tiến lên, một tay đoạt lại điện thoại kết nối. “Tin tức thế nào rồi?” Người đàn ông áo vàng nói.
“Xong rồi đại nhân! Tất cả đã xong rồi! Tôi sắp trở lại rồi! Tôi sắp trở lại rồi!” Điện thoại ở đằng kia là tiếng khóc của người liên lạc.
Nhưng không nói được hai câu.
Răng rắc!
Một thanh âm kỳ lạ vang lên, sau đó điện thoại bị cúp máy, không còn nghe thấy giọng nói của người liên lạc nữa. Người đàn ông mặc áo vàng hô hấp căng thẳng liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại. Nhưng bất kể ông ta gọi như thế nào điện thoại bên kia vẫn không thể gọi được.
“Xảy ra chuyện rồi!” Người đàn ông áo vàng thì thầm.
“Báo cáo!” Lúc này, một người của nhà chính Nhà họ Phan vội vàng chạy tới, hai tay cầm một lá thư, hộ: “Đại nhân, đảo Thần Hỏa gửi thư mời ngài xem qua”
“Đảo Thần Hỏa sao?” Sắc mặt người đàn ông mặc áo vàng thay đổi, vội vàng đi tới cầm lấy phong thư mở ra nhìn, lúc này sắc mặt đại biến.
“Đại nhân, nội dung của bức thư là gì?” Phan Anh Hùng trầm ngâm hỏi.
Người đàn ông mặc áo vàng cầm phong thư cả người đều run rẩy, mắt nhìn chằm chằm nội dung trên phong thư một hồi mới thả xuống, sắc mặt lạnh lẽo trừng mắt nhìn mấy người.
“Các người làm chuyện gì thế này?”
“Chúng tôi sao?” Phan Anh Hùng, Phan Hạo Thiên, Phan Quốc Chính ba người đều mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đại nhân, tôi không hiểu ý ông” Phan Anh Hùng ngơ ngác nói.
Người đàn ông mặc áo vàng tức giận đến cực điểm, cũng không trả lời mà cầm phong thư trong tay vung lên. Phan Anh Hùng vội vàng nhặt lên nhìn. Chỉ nhìn một cái nhìn anh ta đã choáng váng.
“Anh Hùng, bức thư nói gì?” Phan Quốc Chính vội vàng hỏi. Lại thấy Phan Anh Hùng ngơ ngác nói: “Thần Hỏa Tôn Giả ở Giang Thành...”.
“Cái gì?” Phan Quốc Chính cùng Phan Hạo Thiên trợn mắt há hốc mồm.
“Sắp tới Thần Hỏa Tôn Giả sẽ đến nhà chính của chúng ta. Theo những gì được viết trong thư thì ông ta đến để hỏi tội!” Phan Anh Hùng nuốt nước bọt nói: “Đến hỏi tội sao?”
Hai người trong nháy mắt hiểu được Thần Hỏa Tôn Giả đến nhà chính sợ là vì Phan Lâm!
“Có thể giải thích, tất cả mọi thứ có thể được giải thích, Thần Hỏa Tôn Giả nếu ở Giang Thành vậy thì mọi chuyện có thể giải thích được” Phan Quốc Chính ngơ ngác nói.
Mấy người kia không nói gì.
“Rút tất cả người xung quanh Giang Thành! Ngay lập tức! Tạm thời không nên lấy bác sĩ Lâm làm mục tiêu, đợi xử lý xong chuyện Thần Hỏa Tôn Giả lại tính tiếp” Người đàn ông mặc áo vàng hít sâu một hơi, khàn khàn nói.
“Tuân mệnh!” Ba người cùng hô, sắc mặt hoảng sợ.
Giang Thành, học viện phái Nam Y.
Thần Hỏa Tôn Giả sau khi thăm Phan Lâm xong lập tức mang theo người của đảo Thần Hỏa rời đi. Về phần bọn họ muốn đi đầu, Phan Lâm đương nhiên là rõ ràng. Thần Hỏa Tôn Giả đi, Phan Lâm từ trên giường bệnh ngồi dậy.
“Thưa thầy, chúng ta có cần phải thổi thêm lửa không?” Hà Vĩ Hùng đi tới cung kính hỏi.
“Thêm lửa gì?” Phan Lâm bối rối nhìn ông ta.
“Ví dụ như làm tang lễ cho cậu”
“Con mẹ nó, tôi còn chưa chết!” Phan Lâm nhịn không được mắng: “Tôi chỉ giả vờ bị thương nặng cũng không phải giả người chết, làm tang lễ cái gì ?”
“Là sơ suất của tôi, là do tôi không chu đáo...”
“Tôi trở về trước, nếu người của đảo Thần Hỏa hỏi thì ông hãy nói thương thế của bác sĩ. Lâm đã có chuyển biến tốt, tôi nghĩ bọn họ hẳn là đã trên đường tới nhà chính nhà họ Phan rồi, chờ bọn họ đến nơi hỏi sự tình cũng khoảng chừng mất bảy tám ngày, tôi chết hay không chết cũng không quan trọng”
“Thầy anh minh”
“Anh minh ư? Cái này còn chưa đủ còn phải thêm lửa, đi thôi, tôi muốn đi xem tên đội trưởng Thí Long bị bắt, còn có Phan Văn Tuấn!”
“Tôi ngay lập tức đi gọi Huỳnh Lam đến!” Hà Vĩ Hùng cung kính nói.
Dưới sự sắp xếp của Huỳnh Lam, Phan Lâm đi tới tầng hầm. Môi trường sống của Phan Văn Tuấn chắc chắn không tốt như Bạch Họa Thủy, cậu ta chỉ có một gian phòng nhỏ, ăn uống vệ sinh toàn bộ ở bên trong. Chờ Phan Lâm nhìn thấy cậu ta thần sắc của cậu. ta rất tiều tụy, tóc xõa ra, ánh mắt ngơ ngác, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
“Phan Văn Tuấn, tôi nghĩ cậu đều biết chuyện còn lại đúng không?” Phan Lâm thản nhiên nói.
Phan Văn Tuấn mặt như tro tàn nhìn thấy Phan Lâm, trầm mặc một hồi lâu mới khán khàn nói:
“Nếu anh không xuất hiện, tôi còn cảm thấy sự tình còn có xoay chuyển, nếu anh xuất hiện, điều đó có nghĩa là tất cả đã kết thúc...”
“Nhà chính nhà họ Phan có một người thông minh như cậu, vì sao lại để cậu chết?” Phan Lâm khó hiểu hỏi.
Phan Văn Tuấn không nói gì.
“Được rồi Phan Văn Tuấn, tôi tới đây chỉ là muốn hỏi câu chuyện về nhà chính nhà họ Phan, hy vọng cậu có thể phối hợp tốt với tôi, nói ra tất cả những gì cậu biết” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Bác sĩ Lâm, anh đừng tốn công vô ích, tôi sẽ không tiết lộ chút tin tức nào về nhà chính Nhà họ Phan đầu, anh hãy chết tâm đi” Phan Văn Tuấn lạnh lùng nói.
“Cậu không nói sao?”
“Một từ tôi cũng không nói với anh.”
“Tiếc thật, tôi vốn chỉ muốn báo thù người có thù với tôi mà thôi, nhưng cậu không nói, vậy tôi chỉ có thể tìm toàn bộ người của nhà chính Nhà họ Phan thanh lý ân oán” Phan Lâm mặt không chút thay đổi nói.
Phan Văn Tuấn sửng sốt, đột nhiên quay lại tầm mắt, nhìn chằm chằm đáng kinh ngạc vào anh:
“Ý anh là sao?”
“Cậu không hiểu sao Phan Văn Tuấn? Tôi họ Phan, cậu cũng họ Phan, cậu chưa từng hoài nghi cái gì sao?” Phan Lâm cười nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, Phan Văn Tuấn như bị sét đánh ngnag tại không thể tưởng tượng nổi nhìn Phan Lâm, nửa ngày sau mới ngơ ngác nói: “Chẳng lẽ anh cũng là người của nhà chính nhà họ Phan sao?”
“Không! Tôi không phải, tôi là người nhà họ Phan ở Yến Kinh!” Phan Lâm khàn khàn nói: “Tuy nhiên đó là trước đây, bây giờ không phải rồi!”
Phan Văn Tuấn hoàn toàn ngu ngốc.
Nhà họ Phan ở Yến Kinh sao?
Đó cũng là người nhà họ Phan mà.
Một kỳ thiên tài ngút trời như vậy mà lại đứng ở thể đối diện nhà họ Phan! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
Đám vô dụng của nhà họ Phan ở Yến Kinh rốt cuộc đang làm gì vậy? Phan Văn Tuấn trong lòng gào thét. Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích.
“Nhà họ Phan ở Yển Kinh hả...xin lỗi anh.”
Phan Lâm trầm mặc một lát mới thản nhiên nói: “Bọn họ hại chết mẹ tôi còn muốn giết tôi”
“Khốn nạn! Khốn nạn! Những tên vô dụng đó đã làm cái gì vậy?” Phan Văn Tuấn nắm lấy lồng điên cuồng gào thét.
“Tôi không quan tâm họ đã làm gì! Bây giờ, tôi chỉ muốn họ chết!” Phan Lâm hít sâu một hơi, khàn khàn nói: “Nếu cậu không hợp tác với tôi, cậu cũng phải chết!”