Chương 909: Say rượu?
Thời gian này Phan Lâm rất ít khi liên
lạc với Trịnh Tủ Lan.
Suy cho cùng anh thì bận tới đầu tắt
mạt tối, Trịnh Tú Lan mỗi ngày cũng có rất
nhiêu chuyện phải giải quyết, trừ khi là tình
huông bắt buộc, nều không thì bình thường
Phan Lâm sẽ không đến bệnh viện của
Trịnh Tú lan.
Nhưng đứng ở góc độ của Lý Ái Vân
thì Phan Lâm dường như ngày nào cũng ở
cạnh Trịnh Tú Lan.
Lời mời của Trịnh Tú Lan khiến Phan
Lâm vô cùng kinh ngạc.
Đã đến giờ cơm tối, sau khi báo cho Lý
Ái Vân biết tối nay mình không về ăn tối
xong, anh liền lái xe đến nhà họ Trịnh.
Lúc nay, Trịnh Bắc Minh dẫn đầu các vị
đứng đầu ở Trịnh gia đã đứng sẵn ở cửa đợi
Phan Lâm.
Phan Lâm vừa bước xuống xe, Trịnh
Bắc Minh liên dẫn theo người tiến đến
trước.
“Bác sĩ Lâm đại giá quang lâm là niềm
vinh hạnh của Trịnh gia chúng tôi! Bác sĩ
Lâm, xin mời đi bên này, xin mời...” Trịnh
Bắc Minh cười tươi nói.
“Khách sáo rồi." Phan Lâm liếc nhìn
một cái, khẽ gật đầu rồi bước về trước.
Ở giữa phòng ăn của Trịnh gia lúc này
đã bày biện sẵn đủ sơn hào hải vị trên đời.
Trịnh Tú Lan đeo găng tay đang chuần
bị đặt tô canh gà hầm lên bàn.
“Anh Lâm đến đúng lúc lắm, thức ăn
đã chuẩn bị xong cả rồi! Mau ngồi xuống
dùng cơm thôi.” Hai mắt Trịnh Tú Lan sáng
lên, vừa lên thấy anh đã cất lời.
“Tú Lan, chính tay em nấu cả sao? Vất
vả rồi, hôm nay rốt cuộc là ngày đặc biệt gì
vậy? Tự dưng lại mời anh đến dùng cơm?”
Phan Lâm nở nụ cười, không khỏi thắc
mắc.
“Không phải là anh vừa đánh bại được
bọn người Lâm Huy sao, em định làm tiệc
chúc mừng cho anh đây.” Trịnh Tủ Lan vui
vẻ đáp lại.
“Có gì đáng đề chúc mừng đâu chứ?”
“Lẽ nào anh Lâm không muốn uống
rượu cùng em sao?”
“Em muốn uống rượu thì lúc nào mà
chẳng được, nhưng thực sự anh rất nghỉ
ngờ tửu lượng của em đấy." Phan Lâm
nhún nhún vai.
Nghe Phan Lâm nói vậy, Trịnh Tú Lan
hơi bất ngờ.
“Anh xem em là gì vậy? Anh tưởng em
sợ anh ư? Được! Mau ngồi xuống đi, hôm
nay chúng ta không say không về!!”
“Được thôi!!!”
Phan Lâm cười phá lên, chẳng lẽ anh
lại thua một cô gái?
Mọi người lần lượt ngồi vào bàn.
Trịnh Tú Lan nâng ly lên: “Anh Lãm, em
kính anh một ly!”
Dứt lời, cô uống cạn ly rượu, vẻ mặt vô
cùng sảng khoái.
“Được! Anh cùng uống với em! Cạn
ly!" Phan Lâm thích thú trước lời khiêu
khích của Trịnh Tú Lan, anh cười ha ha, lập
tức nâng ly lên uống.
Nhưng rượu vào vào cuối họng, anh đã
nhau mày lại.
“Đây là rượu gì vậy?” Phan Lâm thắc
mắc hỏi.
“Anh Lâm, sao thế? Anh uống không
quen à? Đây là rượu thuốc cho chính tay
em ngâm.” Trịnh Tú Lan đáp lời anh.
“Rượu thuốc? Thảo nào lại nồng đến
như vậy... những đang yên đang lành tự
nhiên sao phải uống rượu thuốc làm
gì?“Phan Lâm vẫn chưa hết thắc mắc.
“Chuyện là... loại rượu này độ cồn sao,
như vậy mới đủ mạnh! Em lại sợ mấy thứ
rượu tầm thường anh sẽ chê không thèm
uống ấy chứt Ha ha, nào nào nào, anh Lâm,
em kính anh một ly nữa!” Trịnh Tú Lan cười
gượng gạo, sau đó liền nâng ly lên, cạn ly
cùng Phan Lâm.
Phan Lâm bắt đầu hơi nghi ngờ.
Anh có thể nhận ra sự bất thường của
Trịnh Tú Lan, nhưng không biết nói sao mới
đúng.
Hơn nữa... từ khi nào mà tửu lượng của
cô ấy trở nên tốt như vậy?
Loại rượu thuốc này người bình
thường uống vào một ly đã thấy choáng
váng, hai ly nhất định sẽ say ngay, nhưng
nhìn sắc mặt Trịnh Tú Lan lại không hề có
chút biến đồi nào!
Với lại, làm gì có ai uống rượu trắng mà
cư giục liên tục 2 3 ly cùng một lúc như
vậy?
Cô ấy tưởng mình đang uống bia sao?
Thật là kinh khủng!
Nếu chỉ nhìn sơ qua thì tửu lượng của
Trịnh Tú lan quả thực rất đáng gờm.
Nhưng... Phan Lâm thực sự không tin
cô ấy có thể uống giỏi đến vậy.
Có vấn đề!
Nhất định là có vấn đề!
Phan Lâm hơi nhíu mày, nhưng anh
không nói gì, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ
cười như lúc đầu, anh liên tục cụng ly cùng
Trịnh Tú Lan.
Trịnh bắc Minh và người nhà họ Trịnh
củng không ngừng nâng ly chúc mừng
Phan Lâm.
Một lúc sau, Phan Lâm đã uống cả
chục ly rượu.
Nhưng sắc mặt anh vẫn không đổi,
không hề giống như đã say.
Suy cho cùng, anh sớm đã dùng thuốc
để cải biến cơ thể của mình, không chỉ
không bị trúng độc, mà mấy loại rượu như
thế này còn có thể miễn giảm đến 7 8
phần, trên đời này rượu mà có thề khiến
Phan Lâm say... thực sự quá hiếm rồi.
Trịnh Tú Lan thấy vậy, bèn ra hiệu cho
Trịnh Bắc Minh.
Trịnh Bắc Minh gật nhẹ đầu.
Trịnh Tú Lan lại nâng ly lên hướng về
phía Phan Lâm, sau đó uống cạn.
“Ây da, anh Lâm, rượu này hình như
sắp hết rồi... hay là chúng ta châm thêm
rượu nhé?” Trịnh Tú Lan làm vẻ bất lực, nói.
“Được!”
Phan Lâm không hề từ chối, lập tức
gật đầu đồng ý.
Trịnh Tú Lan cho người mang đến một
can rượu lớn.
Rượu này và rượu nãy giờ uống hoàn
toàn không giống nhau.
Sau khi đồ đầy vào bình, hai người lại
tiếp tục uống.
Can rượu này mặc dù cũng là rượu
thuốc nhưng vị nồng hơn rất nhiều.
Phan Lâm không biết Trịnh Tú Lan và
Trịnh Bắc Minh rốt cuộc muốn làm gì,
nhưng chỉ dựa vào thứ rượu này mà muốn
chuốc say anh thì đúng là ngây thơ thật.
Thế nhưng đề lật tẩy âm mưu của hai
người bọn họ, Phan Lâm nhất định phải giả
say.
Tuy nhiên, sau khi anh vừa uống xong
ly rượu mới.
Aaaal
Một luồng khí nóng bốc lên từ dưới
bụng Phan Lâm.
Cái gì?
Phan Lâm giật mình kinh hãi, ấn ngón
_ tay lên cổ tay, cố gắng nghe thử nhịp tim
của minh.
Nhịp tim này khiến anh sững sờ.
Mạch máu đập hỗn loạn, máu như
đang sôi lên...
Khốn kiếp!
Anh nhìn vào trong ly rượu mình vừa
uống, da đầu từ từ tê buốt.
Thứ rượu ở trong ly uống tách biệt thì
không sao, nhưng dược lực của nó lại có
thể kết hợp với rượu anh đã uống trước đó!
----------------------------