Chương 1912: Không quỳ
Hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Vô số ánh mắt của mọi người đều tập trung ở
trên người anh, thậm chí còn có rất nhiêu người
quên mất cả việc hít thở.
Tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm
chăm bóng dáng người thanh niên trẻ tuổi kia.
Hộ tống Phan Lâm xuống xe còn có Bạch
Thiếu Quân và Chiêm Nhất Đao, chẳng qua
Chiêm Nhất Đao vì tránh cho bại lộ thân phận, gây
nên sự chú ý của kẻ thù, ông ta cố ý đeo một
chiếc mặt nạ, vì thế vô cùng khiến cho người ta
chú ý.
Thế nhưng Bạch Thiếu Quân lại không hề che
giấu, lập tức có người nhận ra anh ta.
“Thiên kiêu Bạch Thiếu Quân?”
“Sao anh ta lại đi cùng bác sĩ Lâm đến đây
nhỉ?”
“Bọn họ có quan hệ như thể nào vậy?” Không
ít người khiếp sợ kêu lên.
Nhưng không ai giải đáp.
Có người tỉ mỉ phát hiện ra, thái độ của Bạch
Thiếu Quân... Lại vô cùng cung kính, không dám
có một chút lỗ mãng nào.
Điều này khiến cho rất nhiều người đến xem
cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Phan Lâm nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt
dừng ở trên người Ngô Bá Xương và Giang Nam
Tùng, cất bước đi đến.
“Đứng lại!” Một tiếng hét đột nhiên vang lên.
Bước chân của Phan Lâm nhất thời dừng lại,
quay đầu nhìn theo, người phát ra tiếng rõ ràng là
ông lão bên cạnh Trác Thiên Vũ.
“Hửm? Ông là?” Phan Lâm có chút ngoài ý
muốn.
“Bác sĩ Lâm, vị này chính là thầy của tôi!” Trác
Thiên Vũ đi lên phía trước, ngạo nghề giới thiệu.
Câu nói này vừa vang lên khiến cho tất cả
người có mặt ở đây đều xôn xao.
“Cái gì? Thầy của Trác Thiên Vũ ư? Đây chẳng
phải là Võ Hoàng?”
“Trời đất quỷ thần ơi, ông ta chính là Tiết
Sùng Lân? Đệ nhất cao thủ võ đạo vào mười năm
trước!"
“Tôi đã nói sao lại quen mắt như thế mà,
trước kia tôi may mắn được nhìn thấy tư thái oai
hùng của Võ Hoàng, hôm nay ở chỗ này lại một
lần nữa được nhìn thấy dáng vẻ của Võ Hoàng”
“Thật đúng là ghê gớm!”
Toàn trường sôi trào, vô số người bàn tán ầm ĩ.
Phan Lâm cau mày, ánh mắt kỳ quái nhìn ông
lão trước mắt.
Chiêm Nhất Đao được gọi là Đao Thần, ông
lão trước mặt này là Võ Hoàng.
Danh xưng thật đúng là tùy ý lại bá đạo.
“Ngài có gì muốn chỉ giáo ư?” Phan Lâm lạnh
nhạt hỏi.
“Chàng trai trẻ, nghe nói hôm qua cậu và đồ
đệ của tôi xảy ra xung đột có đúng không?” Vẻ
mặt Võ Hoàng Tiết Sùng Lân không thay đổi hỏi.
“Sao nào? Ngài muốn ra mặt cho học trò của
mình à?” Phan Lâm hỏi ngược lại.
----------------------------