Chương 890: Cháu có muốn gả cho bác sĩ Lâm không?
Mọi người nhìn Phan Lâm một cái, ánh
mắt nóng lòng.
Cảnh sôi sùng sục đã yên ắng hơn
hẳn.
Mọi người không lên tiếng nữa, chỉ chờ
bác sĩ Lâm hành động.
Phan Lâm liếc nhìn xung quanh, hiện
trường bây giờ đông đúc người. Phải nói là
nó rất đông và có thể sẽ gây ra vấn đề về
giao thông trên toàn bộ đường phố.
Đây cũng là những gì anh đã dự đoán
trước. Phan Lâm bước xuống bậc thềm,
sau đó anh đi tới một cái bàn bên cạnh.
Có rất nhiều thiết bị y tế của Việt Nam
và một vài nhân viên y tế đang chờ sẵn ở
đó. Tất cả máy quay của giới truyền thông
đều nhằm vào Phan Lâm. Ánh đèn của máy
ảnh chớp nháy liên tục.
Thậm chí có một vài phóng viên tóc
vàng đang nhìn chằm chằm vào phía này.
Xét cho cùng, bác sĩ Lâm nổi tiếng không
chỉ nồi tiếng ở Việt Nam. Mà anh cũng cực
kỳ nổi tiếng ở nước ngoài! Phan Lâm thay
đồi quần áo, sau đó xoay người nhìn mọi
người.
"Mọi người. Xin hãy làm theo thứ tự.
Hôm nay tôi sẽ đại diện cho Dương Hoa
của chúng tôi tổ chức một buồi hoạt động
miễn phí. Phòng khám miễn phí này chỉ giới
hạn cho ba loại bệnh: Tiểu đường, nhồi
máu não và viêm mũi mãn tính! Bất cứ ai
mắc ba bệnh này thì có thể đến chỗ tôi để
được điều trị miễn phí!"
-
Ngay khi những lời này rơi xuống, lập
tức có một trận náo động vang lên.
Nhiều bệnh nhân đổ xô đến bàn của
Phan Lâm.
"Đừng chen chúc, đừng lộn xộn! Xin
hãy làm theo thứ tự!!"
"Mọi người làm theo hướng dẫn nào!"
Tiếng hò hét vẫn tiếp tục. Nhưng mà mọi
người đã hợp tác hơn, họ bắt đầu xếp
hàng.
“Haha, bắt đầu thôi!” Lâm Huy trong
xe nheo mắt nhìn cảnh tượng đó.
Vương Ngọc Nhàn, Vương Khang và
những người khác cũng đều cười và không
nói gì. Bởi vì họ đã nhìn thấy nó, có một vài
khuôn mặt quen thuộc trong số những
người này đang xếp hàng.
Những người này sẽ khiến cho bác sĩ
Lâm ngạc nhiên rất nhiều.
“Bác sĩ Lâm. Đã đến lúc bắt đầu rồi."
Vài nhân viên y tế chuẩn bị xong hướng tới
Phan Lâm nói.
"Mọi người đã vất vả rồi."
Phan Lâm gật đầu ngồi xuống.
Một bà cụ bước tới, một tay bà không
còn cử động được nữa, bà ta hơi béo và
khuôn mặt có chút sưng. Điều đó cho thấy
rằng là bà ấy bị nhồi máu não và trước đó
đã từng bị đột quy dẫn đến liệt nửa người.
"Bác sĩ Lâm, trước đây tôi đã uống
thuốc của cậu rồi, cũng đã đỡ hơn rất
nhiều, nhưng họ đều nói thuốc của cậu có
vấn đề, bà già này mới không tin đâu, bác
sĩ Lâm, cậu cứ chữa đi chữa dù có không
khỏi thì bà già này cũng vẫn sẽ tin cậu." Bà
cụ nhanh chóng nói.
"Cám ơn bà. Mời bà ngồi phía trước
cháu sẽ bắt mạch cho bà."
"Được! Được!” Bà cụ run rầy rồi đặt
tay lên bàn.
Phan Lâm lập tức ra hiệu bắt mạch
cho bà lão, sau đó quay đầu nói: "Lấy kim,
bài thuốc, làm theo đơn thuốc này!
Nói xong anh liền nói ra một số tên các
loại thuốc. Nhân viên y tế bên cạnh lập tức
chạy xuống chuẩn bị.
“Bác sĩ Lâm, liệu bệnh của tôi... có thể
chữa khỏi được không?” Bà cụ thận trọng
hỏi.
"Thưa bà, từ khi thuốc mới có mặt trên
thị trường, nhồi máu não không còn là căn
bệnh phức tạp nữa, bà cứ dùng thuốc của
cháu đến một năm thì sẽ khỏi bệnh! Nhưng
mà... hôm nay cháu sẽ không cho bà dùng
thuốc mới của cháu."
“Tại sao vậy?” Bà già hỏi với vẻ mặt
nghi hoặc.
"Vì muốn chứng minh cho mọi người
thấy Dương Hoa chúng tôi có rất nhiều
cách đối phó với những căn bệnh này!
Hôm nay, cháu không muốn bà đợi một
năm. Cháu chỉ cần ngươi chờ một giờ. Liền
có thể khiến cho một nửa triệu chứng của
bà có thể hoàn toàn biến mất!" Phan Lâm
tự tin nói.
Ngay khi điều này được nói ra, đã có
rất nhiều sự bàn tán nổ ra ở hiện trường.
"Bác sĩ Lâm. Cậu nói thật sao?" Bà cụ
vội vàng hỏi.
"Đúng vậy, cháu sẽ châm kim cho bà
trước. Sau đó bà nằm nghỉ ngơi ở đó đợi
thuốc sôi hẳn rồi mới uống. Sẽ có nhân viên
y tế khác tiến hành xoa bóp cho bài!" Phan
Lâm cười nói."
"Tốt! Tốt! Bác sĩ Lâm, cảm ơn cậu rất
nhiều!" Bà lão kích động nói.
Phan Lâm lập tức bắt đầu tiến hành
tiêm. Toàn bộ quá trình tiêm thuốc đang
được phát trực tiếp trên vô số trang web.
Các phóng viên đã chụp đặc biệt,
nhiều người qua đường thậm chí còn lấy
điện thoại ra để chụp. Sau khoảng mười
phút, Phan Lâm dừng lại.
"Thưa bà, bà hãy qua bên đó nghỉ ngơi
trước đi."
"Được... Cảm ơn bác sĩ Lâm!" Bà cụ
gật đầu lia lịa, sau đó bà được người dìu
đến ngồi nghỉ bên cạnh.
“Người tiếp theo.” Phan Lâm nói.
Đám đông bắt đầu tiến lên một cách
trật tự.
Tốc độ chẩn đoán và điều trị của Phan
Lâm không hề chậm, kỹ thuật châm kim
cũng rất đặc trưng, thả kim vô cùng đơn
giản, không cần bất kỳ kỹ năng cầu kỳ nào,
nhưng khi kim rơi xuống, nhất định phải áp
được đúng điểm.
“Bác sĩ Lâm rốt cuộc vẫn là bác sĩ
Lâm, Tú Lan à, nếu nhà họ Trịnh của ta có
thể kế thừa môn châm cứu như vậy thì
chắc chắn nhà họ Trịnh chúng ta sẽ bay lên
trời cao.” Trịnh Thiên Hào nhìn Phan Lâm
với sự mong đợi và ghen tị. Phan Lâm trong
lòng tràn đầy xúc động. Người cư sĩ không
thể hiểu được, nhưng người học y trong
nháy mắt có thể thấy được sự phi thường
bên trong.
“Ông ơi, ông không cần ngưỡng mộ
đâu, cháu đã học ở học viện Huyền Y Phái
mà, cháu sẽ càng nỗ lực hơn nữa.” Trịnh Tú
Lan cười lớn.
"Như vậy vẫn chưa đủ. Y thuật của
học viện Huyền Y Phái quả thực là độc
nhất vô nhị, nhưng họ có thể không có
được bản chất y thuật của bác sĩ Lâm.”
Trịnh Thiên Hào nhìn chằm chằm vào Trịnh
Tú Lan.
Trịnh Tú Lan giật mình: "Ông nội, ông
muốn nói gì vậy?" Trịnh Tú Lan do dự và nói
nhỏ: " Tú Lan, ông nội hỏi cháu, cháu có
muốn kết hôn với bác sĩ Lâm không?"
Ngay khi những lời này nói ra, Trịnh Tú
Lan liền sững sờ tại chỗ.
----------------------------