Chương 1738: Kết thúc
Không một ai biết sức công phá của nhát
kiếm này còn kinh khủng đến nhường nào nữa!
Lúc thanh kiếm chém tới, trời mây cũng đổi
màu, một cơn lốc mang sự rung chấn cùng tiếng
gào thét xé tai đến cho không gian, đồng thời bổ
vê phía Phan Lâm!
Mặt đất điên cuồng rung chuyển, sức ảnh
hưởng đáng sợ làm vô số cao thủ của Thiên Cung
run sợ.
Toàn bộ những người trong ngũ cung thập
điện đều tập trung nhìn vào đòn tấn công đó. Giờ
phút này, bất kể là ai cũng không dám bàn tán
nữa.
Dù thực lực của Vệ Hoàng Công đúng là đáng
sợ, xứng đáng với biệt danh thiên tài yêu nghiệt
thật, nhưng giờ nhìn lại mới thấy Phan Lâm này
cũng sâu không lường được!
Kết quả của trận đấu này sẽ ra sao, không ai
có thể đoán trước được, nhưng vẫn có rất nhiều
người chờ xeml
“Chết đi!”
Vệ Hoàng Công gầm thét, hai tay câm kiếm
điên cuông chém xuống!
Cuối cùng.
“Ầm!”
Kiếm khí bổ vào đỉnh đầu Phan Lâm.
Trong thoáng chốc, thứ được gọi là linh khí
đang bám trên lưỡi kiếm nổ tung, hóa thành làn
gió thổi ra bốn phía. Xung quanh là bụi đất mịt
mù, gió lốc gầm thét.
“Ôi mẹ ơi!"
Vô số đệ tử bị gió thổi mạnh đến ngã trái ngã
phải, toác đầu chảy máu.
Ngay cả các tôn trưởng cũng phải che mặt
quay đầu đi trước trận khí đó, hơi khó khăn khi
nhìn về phía trước.
Hiện trường đã biến thành một đống hỗn
loạn, nhưng sau khi mọi thứ trở về với im lặng thì...
Họ phát hiện Phan Lâm vẫn xuất hiện trong
tâm mắt của mọi người với cơ thể hoàn toàn
nguyên vẹn!
“Cái gì?”
Tất cả mọi người lại khiếp sợ lần nữa.
“Không! Thể! Nào!”
Các đệ tử của Tử Huyền Thiên cũng xao
động, không nhịn được mà hét lên.
Vệ Hoàng Công cũng sững người, thậm chí
cơ thể cũng hơi run lên. Đến một đòn như thế mà
cũng vẫn không có tác dụng gì với Phan Lâm, anh
ta đã bắt đầu hoài nghỉ rằng liệu mình có thể làm
người này bị thương một chút nào không!
Nỗi tuyệt vọng và bất lực như nhấn chìm anh
ta.
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng hét vang lên:
“Hoàng Công! Không được dừng! Phải tranh
thủ xông lên! Dùng kiếm pháp lân nữa, liên tục
công kích vào một vị trí! Phá vỡ nó đi!”
Toàn thân Vệ Hoàng Công run lên, anh ta lập
tức ngoái đầu lại nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Là Chấn Hám Sơn!
----------------------------