Chương 1597: Phan Lâm là chủ tịch Lâm?
Sắp giải quyết xong?
Lý Ái Vân thở gấp, theo bản năng nhìn về phía
chiếc điện thoại quản lý Vương đưa qua.
Chỉ nhìn một cái, cô cũng trợn mắt há mồm.
Trên màn hình đang chiếu video phát sóng
trực tiếp.
Nhưng hình ảnh trong video khiến người ta
run sợ.
Đó là cảnh tượng lộn xộn của một phòng
riêng.
Ánh sáng le lói, toàn bộ bàn ghế bị đập nát,
sô pha cũng bị đẩy ngã ra đất, không chỉ như thế,
trên mặt đất còn có không ít† người tay chân bị
gãy không rõ sống chất.
Mà ở giữa những người này là một dáng
người cao lớn thẳng tắp.
Không phải người khác, đúng là Bác sĩ Lâm.
“Có chuyện gì vậy?”
Lý Ái Vân cảm giác đầu óc trống rỗng, muốn
xem thêm vài lần.
Phụt!
Video trực tiếp đột nhiên bị tắt, là phía chính
phủ bắt cắt bỏ.
“Có chuyện gì vậy? Vừa rồi hình như tôi thấy
bác sĩ Lâm, còn có đám người cậu chủ Nông...”
Lý Ái Vân nhìn về phía quản lý Vương.
Quản lý Vương cười nhẹ: “Cô Vân, nếu tôi
không nhầm, có lẽ chủ tịch Lâm tự mình tới Bồ
Thành để giải quyết chuyện nhà họ Nông cho cô
rồi.”
Lý Ái Vân trợn mắt há miệng.
Hứa Ngọc Thanh lại mừng rỡ như điên.
“Gì? Chủ tịch Lâm tới đây? Con rể tương lai
của tôi tới rồi? Ha ha, tốt! Tốt quá! Con gái, chúng
ta không cần phải sợ nữa!” Hứa Ngọc Thanh hoa
chân múa tay, vội vàng mở điện thoại ra, nhìn
thấy khắp nơi đều là tin bác sĩ Lâm tới Bồ Thành,
càng kích động tới run cả người.
“Cuối cùng cũng không có việc gì.” Lý Giang
cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lý Ái Vân lại có chút hoang mang.
Chủ tịch Lâm... Vì sao lại đột nhiên có mặt ở
Bồ Thành?
Không phải anh ta đang ở Giang Thành sao?
Học viện phái Nam Y đã xảy ra nhiều chuyện
như vậy, Hàn Long đã thất thế, anh ta đáng ra
phải ở Giang Thành để điều hành mọi việc, sao tự
nhiên lại xuất hiện ở đây?
Là nhân viên của chi nhánh công ty báo?
Nhưng cô tới chi nhánh công ty cũng không
bao lâu, quản lý Vương dù có báo cho chủ tịch
Lâm, chủ tịch Lâm cũng không thể nào nhanh
như vậy đi tới Bồ Thành?
Hơn nữa... người xuất hiện ở club Dạ Lang,
không phải là Phan Lâm sao?
Không lẽ... Phan Lâm... là bác sĩ Lâm?
“Không thể nào! Không thể nào!”
“Phan Lâm trông không hề giống với bác sĩ
Lâm! Hai người họ sao có thể là cùng một người?”
“Nhưng có lúc Phan Lâm nói vài câu mà
không ai hiểu được, anh ta từng nói mình là bác
sĩ Lâm, chẳng lẽ anh ta nói thật sao?”
“Không đúng! Nếu là thật, vậy tại sao mấy
năm nay mình vân không hề phát hiện? Tuy
không ngủ cùng một giường, nhưng anh ta vẫn
sống chung với mình?”
“Nhưng chuyện Phan Lâm có được di động
----------------------------