Chương 235: Nắm đằng chuôi nhà họ Phan
“Được rồi! Vậy ký giấy cam kết đi! Mang
theo giấy bút!” Người đàn ông trung niên dứt
khoát đồng ý không chút do dự.
“Không, không cần giấy bút, hãy viết
bằng máu của mình!” Phan Lâm nói.
“ồ?”
Người đàn ông trung niên cau mày.
Viết bằng máu có ý nghĩa khác với viết bằng bút.
Nếu giấy cam kết được viết bằng máu,
nó có thể không có bất kỳ tác dụng nào
trong pháp luật, nhưng trong giới võ lâm hay
y học cổ đại, nó có một mức độ công nhận mạnh mẽ.
Người đàn ông trung niên ngập ngừng.
Người nhà họ Phan vội vàng chạy tới.
“Đừng viết!”
“Không thể viết giấy cam kết này!”
Bọn họ vội vàng khuyên ngăn.
Nhưng người đàn ông trung niên trâm
giọng nói: “Tôi không quản được nhiều như
vậy, cứu Ngữ Nhiên trước đất”
“Nhưng mà... Huyên Linh Vương, sợ là...”
Những người đó ngập ngừng muốn
khuyên.
Người đàn ông trung niên đã hạ quyết tâm.
Một người nhanh chóng lấy chiếc khăn
tay, người đàn ông trung niên cắn ngón tay
và bắt đầu viết.
Nhưng lúc này ông ta lại dừng lại, nhìn
chằm chằm Phan Lâm và trâm giọng nói:
“Cậu phải thả con gái tôi ngay sau khi tôi viết
xong lá thư cam kết, biết không?”
“Được, tôi cũng không đến mức mang đi
người lớn như thế này chứ?” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Vậy thì tốt!”
Người đàn ông trung niên cắn ngón tay
viết lên khăn tay.
Ông ta rõ ràng đã luyện thư pháp bút
lông, cho dù là viết bằng máu, những ký tự
vẫn đẹp như rồng bay phượng múa, rất có sức hút.
Viết xong đưa cho Phan Lâm, Phan Lâm
không chút do dự, lập tức buông cô gái ra,
cầm lấy khăn tay.
Anh nhìn chiếc khăn tay, hài lòng thu vào trong ngực.
“Ngữ Nhiên, cô không sao chứ?” Mọi
người vội vàng chạy lên.
Cô gái ngồi trên mặt đất, ho khan hai
tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ba, mọi người, con không sao.”
“Không sao thì tốt rồi!” Người đàn ông
trung niên hiển nhiên rất yên tâm, sau đó
ngẩng đầu nhìn Phan Lâm, hài lòng nói: “Cậu
đúng là người nói lời giữ lời, yên tâm đi, tôi sẽ giữ lời hứa.”
“Mong là vậy.”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Được rồi, đi thôi! Cậu bạn, sau này gặp lại."
Người đàn ông trung niên không ở lại
chút nào, sau khi cứu cô gái thì lập tức dẫn
Phan Phú và cô gái đi.
Không chút chậm trễ.
Về phần đám người Mãn Tuấn Dạ, người
đàn ông trung niên cũng không thèm nhìn.
Phan Lâm yên lặng nhìn mọi người rời đi,
sau đó liên nhìn vê phía Mãn Tuấn Dạ bên cạnh.
“Ông bạn, có thể... báo cảnh sát giúp tôi
được không...” Mãn Tuấn Dạ tuyệt vọng nhìn Trung Kính.
Trung Kính thở dài: “Đã có người báo từ
lâu, nhưng nhà họ Mãn của ông đã chặn lại
rồi. Bây giờ để tôi gọi có ích lợi gì không?”
Mãn Tuấn Dạ nhắm mắt lại, yếu ớt nằm trên mặt đất.
Đúng lúc này, Phan Lâm cũng đi tới.
----------------------------