Chương 1877: Không bán
Nhìn ánh mắt mong đợi như vậy của Trịnh Tú
Lan, Phan Lâm do dự một chút, rôi cũng đồng ý.
"Được thôi, hôm nay không phải là Phan Lâm
dùng cơm với cô, mà là chủ tịch Lâm cùng ăn một
bữa cơm với cô Tú Lan" Phan Lâm cười một
tiếng, đội mũ lên chỉnh tê.
Lúc đi vào chắc chắn phải kín kẽ một chút,
nếu không chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa
xuất hiện, vậy sẽ dẫn đến một màn xôn xao rồi
còn gì?
Phan Lâm cùng Trịnh Tú Lan đậu xe ở phố
bên cạnh, rồi đi bộ tới, rất kín kẽ.
Có điều, người đẹp như Trịnh Tú Lan đi đến
đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm vào hết.
Không ít người nhìn cô chằm chằm, có người
thầm hỏi đây là streamer nào? Hay là minh tinh
nào đây?
Trịnh Tú Lan không phản ứng lại, chỉ đi ở bên
cạnh Phan Lâm vừa nói vừa cười.
Hai người ngồi xuống trên băng ghế dài ở
cửa, chờ được gọi số.
Dĩ nhiên, cũng không ít người bán lại số ở đây.
Ngay cả cái này cũng có người đầu cơ phe vé,
không thể không nói bản lĩnh đánh hơi thấy cơ hội
làm ăn của người trong nước quả thực lợi hại.
Nghe người bên cạnh nói, số gần nhất được
bán tới mười triệu rưỡi, mà số phải ngôi chờ một
giờ đồng hô ít cũng phải năm triệu ba trăm.
“Tôi nghe người khác nói, sau khi nhóm phe
vé xuất hiện, số của một tháng đã bị đặt hết rồi.
Nếu như không phải nhà hàng Bỉ Dực chỉ mở đặt
số cho tháng này thì e là số của cả năm cũng bị
người ta cướp đi hết" Trịnh Tú Lan cười nói.
"Thật kinh khủng như vậy sao? Vậy tôi phải
thử một chút xem nhà hàng này có gì đặc biệt
đến thế" Phan Lâm không nhịn được nói.
"Số tiếp theo là chúng ta rồi." Lúc này, Trịnh
Tú Lan liếc nhìn thời gian, kích động nói.
Phan Lâm khẽ gật đầu, đi theo Trịnh Tú Lan
đến cửa bên kia, chờ đợi được kêu số.
Nhưng vào lúc này, một tên đàn ông mặc âu
phục đi nhanh tới.
"Thưa anh, thưa cô, tôi trả mười triệu rưỡi, hai
người có thể nhường số cho tôi không?” Người
đàn ông thấp giọng nói.
Mười triệu rưỡi, với phe vé mà nói là giá cao.
Nhưng Trịnh Tú Lan sao có thể vì ba ngàn mà
nhường số được?
"Xin lỗi, chúng tôi cũng muốn vào ăn cơm!
Anh hỏi người khác xem có thể nhường số được
hay không đi vậy.' Trịnh Tú Lan lịch sự cự tuyệt.
Người đàn ông nghe vậy, nhướn mày một cái:
"Thưa cô, nếu không thì... Thêm ba triệu rưỡi nữa,
mười bốn triệu, nhường số cho tôi được không?”
Những người bên cạnh vừa nghe, đều ngẩn
ra.
"Mười bốn triệu? Anh em, anh muốn số tôi
cho anh này!" Những người bên cạnh vội vàng
móc thẻ số ra, cười nói: "Số này của tôi lấy mười
ba triệu sáu thôi, thế nào? Được thì bán luôn"
"Số của anh là khi nào?" Người đàn ông hỏi.
"Cũng còn tầm nửa giờ”
----------------------------
Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất