Chương 2043: Nguyên soái thống lĩnh biên giới phía Bắc
Tất cả mọi người đều sững sờ, kinh ngạc nhìn ông cụ nhà họ Thư. Tại sao thái độ của ông cụ nhà họ Thư lại thay đổi lớn như vậy sau khi đọc tài liệu mà Nông Minh Chiến đưa? Rốt cuộc thì nó là gì? Mọi người đều rất hoang mang.
Thư Dương hoàn toàn sững sờ, ngây ngốc đứng đó. “Tao bảo mày quỳ xuống, mày không nghe thấy sao?” Ông cụ nhà họ Thư tức giận, bước tới tát vào mặt Thư Dương một cái.
Chát!
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Thư Dương bị đánh đến không biết trời đất gì, dấu tay đỏ bừng in hằn trên khuôn mặt.
Nhà họ Thư, nhà họ Cổ và thậm chí cả họ Kiều đều đời người ra.
“Mày có quỳ hay không? Nếu không quỳ tao sẽ đánh gãy chân mày!” Ông cụ nhà họ Thư hét lên. "Ông nội, ông có nhầm lẫn không? Cháu là cháu trai của ông! Trước mặt bao nhiêu người thế này, ông làm gì vậy chứ?”
“Mày còn chưa chịu quỳ đúng không?”
"Cháu quỳ, cháu quỳ! Nhưng mà ông nội à, ông muốn cháu quỳ xin lỗi ai vậy?” Thư Dương ôm mặt như sắp khóc đến nơi. “Quỳ xuống xin lỗi cô gái này!” "Cái gì?”
Thư Dương tái nhợt mặt mày, hai mắt trợn to như mắt bò.
“Mau quỳ xuống cho tao!”
Ông cụ nhà họ Thư lao tới, đá vào mông Thư Dương. Thư Dương bàng hoàng không dám chống cự, hai chân mềm nhũn ra, nhanh chóng quỳ xuống ngay.
Mọi người đều sững sờ. Tại sao ông lão nhà họ Thư, người vừa mới ngang ngạnh đấu với Phan Lâm đến cùng, lại đột ngột chịu thua như vậy?
Sự thay đổi đột ngột này khiến mọi người đều rất bất ngờ. “Dập đầu xin lỗi cô gái này, nhanh lên!”
Ông cụ nhà họ Thư lạnh lùng hét lên.
“Ông nội.”
“Mau lên, nếu không tạo sẽ đuổi mày ra khỏi nhà họ Thư, nhà họ Thư không có đứa cháu nối dõi như mày!”
"Há?"
Thư Dương kinh ngạc nhìn ông nội, thấy vẻ mặt trịnh trọng và ánh mắt nghiêm nghị của ông ta, mới nhận ra ông ta không nói đùa, đành phải dập đầu với Kiều Huyền Mi: “Xin... Xin lỗi cô, cô Huyền Mi, xin cô hãy tha thứ cho tôi.”
Lúc đó Kiều Huyền Mi cũng ngẩn ra.
Cô ta chưa từng dám tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy.
Nhưng nó đã thực sự xảy ra.
"Thôi bỏ đi. Anh đứng dậy đi." Kiều Huyền Mi do dự một lúc, cuối cùng lên tiếng.
Thư Dương lục đục đứng dậy, thầm đưa mắt nhìn Kiều Huyền Mi nhưng không dám nói gì.
“Bác sĩ Lâm, xem ra em gái cậu đã tha thứ cho cháu trai tôi rồi, hay là chúng ta cứ bỏ qua chuyện này đi?” Ông cụ nhà họ Thư lập tức quay đầu về phía Phan Lâm nói.
Phan Lâm vô cùng khó hiểu, nhìn về phía Nông Minh Chiến.
"Tôi sẽ giải thích cho cậu sau” Nông Minh Chiến nói ngay lập tức.
Phan Lâm cảm thấy không thể tin được, suy nghĩ một chút rồi thờ ơ nói: “Chỉ như vậy thôi thì chưa đủ, ông bắt cả nhà họ Kiều đến đấy, món nợ này phải tính như thế nào đây? Nhưng mà hôm nay nể mặt ông Chiến, tôi cũng không muốn làm khó ông, ông
mau đưa người của mình đi đi!”
“Đi về!”.
Ông cụ nhà họ Thư không hề chần chừ, lập tức hét lên, chuẩn bị dẫn người nhà họ Thư rời khỏi đó.
“Ông cụ Thư, mọi người đi đâu vậy? Không phải ông nói là sẽ giúp tôi đòi lại công bằng sao?”
Thấy ông cụ nhà họ Thư chuẩn bị rời đi, con trai lớn của Cổ Nam lập tức lao tới gọi lại.
Vẻ mặt của ông cụ nhà họ Thư không được tự nhiên, khàn giọng nói: “E rằng tôi không thể giúp gì trong chuyện này được nữa, nhưng tôi cũng khuyên các người cũng đừng truy cứu nữa, chuyện qua rồi hãy để nó qua đi, như vậy thì ai cũng dễ chịu.”
“Hả?”.
Con trai lớn của Cổ Nam nghe như sét đánh ngang tai.
“Không được! Chuyện này không thể cho qua như vậy, tên bác sĩ Lâm này đã hại chết mẹ tôi, chuyện này còn chưa xong đâu! Tôi muốn anh ta phải đền mạng! Tôi muốn anh ta phải đền mạng!”
Con gái lớn của Cổ Nam chạy đến la hét, cố gắng cào cấu Phan Lâm.
May mà có người bên cạnh kịp thời ngăn cản.
“Đồ khốn! Đừng làm bừa! Mau dùng tay lại cho tôi!” Ông cụ nhà họ Thư tức giận hét lên.
Lúc bấy giờ, tất cả mọi người mới im lặng. “Nhà họ Cổ các người có ý gì? Muốn truy cứu tới cùng sao?” Ông cụ nhà họ Thư trầm giọng hỏi. Người nhà họ Cổ chần chừ một lúc.
Con gái lớn của Cổ Nam lại không ngần ngại hét lên một cách gắt gỏng: “Đúng vậy! Nếu không phải lúc đầu vì tên chó má này không muốn cứu giúp, thì mẹ tôi nhất định vẫn sẽ sống khỏe mạnh! Anh ta thấy chết không cứu, hại chết mẹ tôi, cho dù tôi có biến thành ma sẽ không tha cho anh ta! Món nợ này nhất định phải tính cho ra lẽ mới được!”
“Đúng vậy, nhất định phải làm cho ra lẽ!”
“Trả lại công bằng cho nhà họ Cổ chúng tôi!”
Những thành viên khác trong nhà họ Cổ cũng không chút do dự hét lên.
Ông cụ nhà họ Thư nghe vậy, gật đầu ngay và nói: “Được, nếu như các người cứ muốn đòi lại công bằng, vậy thì các người đi đòi đi. Bác sĩ Lâm ở đó kìa, các người muốn làm gì thì làm đi!”
Người nhà họ Cổ ngơ ngác hỏi: "Ông cụ Thư, ông không lo đến nữa sao ạ?” “Lo? Tôi lo thế nào được? Anh muốn tôi đối đầu với Nguyên soái của nước Thần Long sao?” Ông cụ nhà họ Thư lạnh nhạt nói. Ông ta vừa nói xong, ai nấy đều cảm thấy rất bất ngờ.
“Cái gì? Nguyên soái sao?”
Người nhà họ Cổ sợ mất hồn, ngây ngốc đứng im tại chỗ, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được.
“Thư nhậm chức đã được gửi xuống rồi, trước khi tôi đến đây đã nhận được tin, bên trên muốn tổ chức một buổi lễ nhậm chức vinh dự cho bác sĩ Lâm. Nhưng biết được ông già chết tiết này muốn gây sự với bác sĩ Lâm nên tôi đành lấy giấy chứng nhận của bác sĩ Lâm trước, tránh lão già này lại làm chuyện hồ đồ!” Nông Minh Chiến cười nói rồi đưa giấy chứng nhận cho Phan Lâm.
Phan Lâm nhận lấy, liếc nhìn rồi nhíu mày.
“Nguyên soái... thống lĩnh biên giới phía Bắc?”
“Quân đội ở biên giới phía Bắc đã gần hai mươi năm chưa bổ nhiệm nguyên soái rồi. Bác sĩ Lâm, cấp trên trực tiếp bổ nhiệm cậu trở thành Nguyên soái, như vậy là xem trọng cậu đấy!” Nông Minh Chiến nghiêm túc nói.
Nhưng tôi chưa từng đồng ý sẽ làm Nguyên soái thống lĩnh quân ở biên giới phía Bắc gì cả, chuyện này không phải nên bàn bạc với tôi trước sao?” Phan Lâm hỏi lại.
Anh có đôi chút không hài lòng.
“Ha, ha, ha... Không cần bàn bạc đầu, bởi vì bên trên đã căn dặn rằng nếu như cậu đồng ý thì cậu sẽ lập tức có được quyền uy của một vị Nguyên soái. Nhưng nếu cậu không đồng ý, thì chức vị Nguyên soái này sẽ được xem như người đứng đầu ở biên giới phía Bắc. Cậu muốn sao thì là vậy đi! Quân đội ở biên giới phía Bắc đã hai mươi năm không có Nguyên soái rồi, đợi thêm hai mươi năm nữa cũng có sao?” Nông Minh Chiến cười rộ.
Phan Lâm không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận như đang suy nghĩ gì đó. Người nhà họ Cổ đều ngơ ngẩn cả ra.
“Sao các người còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Anh trai tôi đang đứng ở đằng đó, các người muốn đòi lại công bằng gì đó thì đến tìm anh ấy kìa!” Lúc này, Kiều Huyền Mi chợt lên tiếng.
Mọi người trong cổ tộc tái mặt, không dám nói lời nào.
Con trai cả của Cổ Nam nhận ra có chuyện không ổn, run rẩy nói: “Nguyên... Nguyên soái Lâm, là tôi có mắt không biết Thái Sơn, xin... xin hãy tha thứ cho tôi.”
"Mẹ của anh có hành vi sai trái, chỉ muốn chiếm lợi cho mình. Em gái tôi chỉ tặng cho bà ấy một món đồ không quý giá lắm, vậy là bị bà ta làm khó dễ, hơn nữa còn tiếp tay cho người khác ức hiếp em ấy, quá đáng hơn cả là làm mặt em ấy bị thương, loại người như vậy không xứng đáng làm thầy của người khác! Nhưng người đã chết rồi, tôi cũng không muốn dây dưa với các người nữa. Nói tóm lại, các người nghe cho rõ, cho dù là nhà họ Cổ hay nhà họ Thư, nếu như còn dám ức hiếp tôi, vậy thì lần sau tôi sẽ không chỉ nói thôi đầu!”.
Phan Lâm nhẹ nói, sau đó huơ tay bảo: “Đi thôi!”
“Thư nhậm chức đã được gửi xuống rồi, trước khi tôi đến đây đã nhận được tin, bên trên muốn tổ chức một buổi lễ nhậm chức vinh dự cho bác sĩ Lâm. Nhưng biết được ông già chết tiết này muốn gây sự với bác sĩ Lâm nên tôi đành lấy giấy chứng nhận của bác sĩ Lâm trước, tránh lão già này lại làm chuyện hồ đồ!” Nông Minh Chiến cười nói rồi đưa giấy chứng nhận cho Phan Lâm.
Phan Lâm nhận lấy, liếc nhìn rồi nhíu mày.
“Nguyên soái... thống lĩnh biên giới phía Bắc?”
“Quân đội ở biên giới phía Bắc đã gần hai mươi năm chưa bổ nhiệm nguyên soái rồi. Bác sĩ Lâm, cấp trên trực tiếp bổ nhiệm cậu trở thành Nguyên soái, như vậy là xem trọng cậu đấy!” Nông Minh Chiến nghiêm túc nói.
Nhưng tôi chưa từng đồng ý sẽ làm Nguyên soái thống lĩnh quân ở biên giới phía Bắc gì cả, chuyện này không phải nên bàn bạc với tôi trước sao?” Phan Lâm hỏi lại.
Anh có đôi chút không hài lòng.
“Ha, ha, ha... Không cần bàn bạc đầu, bởi vì bên trên đã căn dặn rằng nếu như cậu đồng ý thì cậu sẽ lập tức có được quyền uy của một vị Nguyên soái. Nhưng nếu cậu không đồng ý, thì chức vị Nguyên soái này sẽ được xem như người đứng đầu ở biên giới phía Bắc. Cậu muốn sao thì là vậy đi! Quân đội ở biên giới phía Bắc đã hai mươi năm không có Nguyên soái rồi, đợi thêm hai mươi năm nữa cũng có sao?” Nông Minh Chiến cười rộ.
Phan Lâm không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận như đang suy nghĩ gì đó. Người nhà họ Cổ đều ngơ ngẩn cả ra.
“Sao các người còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Anh trai tôi đang đứng ở đằng đó, các người muốn đòi lại công bằng gì đó thì đến tìm anh ấy kìa!” Lúc này, Kiều Huyền Mi chợt lên tiếng.
Mọi người trong cổ tộc tái mặt, không dám nói lời nào.
Con trai cả của Cổ Nam nhận ra có chuyện không ổn, run rẩy nói: “Nguyên... Nguyên soái Lâm, là tôi có mắt không biết Thái Sơn, xin... xin hãy tha thứ cho tôi.”
"Mẹ của anh có hành vi sai trái, chỉ muốn chiếm lợi cho mình. Em gái tôi chỉ tặng cho bà ấy một món đồ không quý giá lắm, vậy là bị bà ta làm khó dễ, hơn nữa còn tiếp tay cho người khác ức hiếp em ấy, quá đáng hơn cả là làm mặt em ấy bị thương, loại người như vậy không xứng đáng làm thầy của người khác! Nhưng người đã chết rồi, tôi cũng không muốn dây dưa với các người nữa. Nói tóm lại, các người nghe cho rõ, cho dù là nhà họ Cổ hay nhà họ Thư, nếu như còn dám ức hiếp tôi, vậy thì lần sau tôi sẽ không chỉ nói thôi đầu!”.
Phan Lâm nhẹ nói, sau đó huơ tay bảo: “Đi thôi!”
Nói xong thì đi thẳng ra ngoài cổng.
Kiều Huyền Mi và những người khác cũng nhanh chóng theo sau.
Người nhà họ Cổ và nhà họ Thư chỉ dám đưa mắt nhìn, ai nấy cảm như hến.
----------------------------