Tình báo sai! Tình báo sai!
Người nhà họ Phan vừa bỏ chạy vừa la hét, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng hơn hết là phẫn nộ. “Tại sao? Tại sao Thần Hoả Tôn Giả lại xuất hiện ở đây? Tại sao?”
“Đám phế vật tình báo rốt cuộc có chuyện gì? Thần Hoả Tôn Giả ở đây! Bọn họ chẳng nhẽ không biết
sao?”
“Một bọn tốn cơm! Phế vật!”
“Đây không phải rõ ràng chúng ta tới để tự vẫn sao? Chết tiệt! Nếu tôi có thể trở về được, bọn chúng đừng mong sống sót!”
Đội trưởng nhìn nhau chửi rủa.
“Đừng nói nhảm nữa, Hiện tại chúng ta phải rời khỏi đây, bẩm báo chuyện này cho chủ nhân! Chuyện xảy ra hôm nay hẳn là đã xúc phạm đến Đảo Thần Hỏa! Nếu đắc tội với Thần Hoả Tôn Giả, nhà họ Phan sẽ bị tổn hại nặng nề !!” Các đội trưởng của tiểu đội mắt đỏ hoe, gầm gừ liên tục.
Nhìn ai cũng thấy khó chịu. Lần này trở về phải bẩm báo thế nào với chủ nhân?
không ai biết.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc để bàn về vấn đề này. Vù vù vù vù...
Một bóng người đỏ rực lao về phía này như một luồng ánh sáng, Thánh Nữ Thần Hỏa nhanh chóng lao tới, lập tức chặn đứng những kẻ này.
Cùng lúc đó, tất cả các cường giả của Đảo Thần Hỏa bao vây hai cánh sau. Ba phương trước mặt mọi người đều bị cường giả Đảo Thần Hỏa bao vây. Mọi người bị choáng, căng thẳng quay lại nhìn. Nhưng tất cả đều nhìn thấy Thần Hoả Tôn Giả đang từ từ đi về phía này với vẻ mặt đáng sợ. “Thần... Thần Hoả Tôn Giả.” Người của nhà họ Phan run rẩy, hoảng sợ đến cực điểm.
“Thần Hoả, tha mạng!”
Người của Phan không khỏi quỳ xuống, run rẩy kêu lên: “Thần Hoả, chúng tôi không biết ngài ở Giang Thành, đã quấy rầy ngài rồi, xin ngài tha cho chúng tôi!”
"Tha mạng? Hừ hừ! Làm tổn thương Bác sĩ Lâm, người đã trị thương cho tôi, vậy là ý gì? Muốn giết Bác sĩ Lâm, muốn cả thiên hạ này không còn ai trị bệnh cho tôi nữa đúng không, muốn tôi chết sớm một chút đứng chứ? Giết anh ấy, chính là giết tôi! Bản tôn có thể tha mạng ư?"
Lửa giận trong mắt Thần Hoả Tôn Giả đặc biệt nồng đậm.
Ông ta không thể chịu được những gì nhà họ Phan đã làm. Những gì ông ta thấy hiện tại, người nọ không chỉ là để khiêu khích ông ta, mà còn muốn giết ông ta! Dám động vào người của Thần Hoả Tôn Giả... làm sao ông ta có thể chấp nhận được? “Trước tiên nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai?”
Thần Hoả Tôn Giả áp chế lửa giận sắp nổ tung, trầm tư hỏi.
Tuy nhiên, nhà họ Phan không ai dám mở lời. Chính vì tất cả bọn họ đều từng nghe đến uy lực của Thần Hoả Tôn Giả!
Ông ta không điều tra chân tướng sự việc, mà là sau khi đối phó với những người này, ông ta sẽ hạ thủ với nhà họ Phan!
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!
“Tôn Giả, chuyện này... đây thật sự chỉ là hiểu lầm, chúng ta tuyệt đối không có ý định làm kẻ thù của ngài!” Cường giả của nhà họ Phan run lên.
Nhưng ngay khi hắn nói xong, Thần Hoả Tôn Giả nắm một cái. Ầm ầm!
Hắn dường như bị một sức mạnh trói buộc, trong nháy mắt vụt qua, vào lòng bàn tay của Thần Hoả Tôn Giả, sau đó hắn bị ép bởi sức mạnh bàn tay.
Bup!
Cơ thể của hắn ngay lập tức bị đốt cháy thành than cốc, chết ngay tại chỗ. Nhìn thấy vậy nhà họ Phan há hốc mồm, kinh hãi.
Thực lực của người đó ai cũng thấy rõ, trong số những người này cũng có người được gọi là cưỡng hãn, được tôn vinh, có thể nói sánh ngang với thần linh.
Nhưng trước mặt Thần Hoả Tôn Giả, căn bản chỉ mỏng manh như một con gà... Bọn họ run rẩy, hoảng loạn đến cùng cực. Những người nhà họ Phan lúc này cũng biết van xin lòng thương xót là vô ích. Người như Thần Hoả Tôn Giả căn bản chỉ là người không giảng đạo lý.
“Chư vị, chuyện này kết thúc, chúng tôi không còn gì để nói, chỉ còn cách liều thôi! Chẳng qua phải để một người trở về báo cáo chuyện này, cho mọi người biết sự tình rồi để chuẩn bị sớm!”
“Được!”
Mọi người đồng thanh.
“Ai về?”
“Đương nhiên là tôi! Tôi yếu nhất, không còn nhiều sức chiến đấu. Tôi đi!” Một người nói.
“Cậu biết mình yếu nhất, đi như nào? Chạy thoát được sự truy sát của bọn họ không? Cậu ở lại đi, giúp tôi giữ chân bọn họ, tôi đi!”
“Không! Tôi đi!” “Tôi đi mới đúng!”
Mọi người tranh cãi. “Không đoàn kết như vậy, vẫn còn muốn bảo toàn tính mạng? Hừ, đều chết ở đây cho tôi!”
Thần Hoả Tôn Giả lười biếng, vẫy tay một cái, Thánh Nữ Thần Hỏa liền dẫn theo đám người xông lên chém giết.
Đám người nhà họ Phan kinh hoàng hét lên, chống trả điên cuồng.
Có người cố gắng chạy thoát nhưng ngay khi lao ra khỏi vòng vây, Thần Hoả Tôn Giả lập tức giơ tay tóm lấy.
Bum bum!
Xác nổ tung mà chết ngay tại chỗ. Chứng kiến chuyện này, nhà họ Phan lúc này hoàn toàn tuyệt vọng. Chạy? Chuyện đó là không bao giờ! Kẻ nào muốn chạy trốn, Thần Hoả Tôn Giả sẽ giết hắn trước!
Lúc đó, mọi người chỉ có thể chiến đấu trong tuyệt vọng, nhưng kết quả không thể thay đổi.
Rất nhanh, toàn bộ nhà họ Phan đều bị giết sạch chỉ lưu lại một mình đội trưởng Thí Long. Các bộ phận trên cơ thể hắn đều bị cháy, nằm trên mặt đất, thở hổn hển, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
“Sư phụ! Để một kẻ còn sống, còn lại giết sạch!” Thánh Nữ Thần Hỏa nói.
“Mang người này về, tra tấn cho tôi. Tôi muốn biết bọn họ là ai! Người đứng đằng sau họ ở đâu? Tôi muốn trả thù!” Thần Hoả Tôn Giả lạnh lùng nói.
“Vâng, sự phụ!” Thánh Nữ Thần Hỏa rất tức giận, Phan Lâm bị thương rất nặng, có nghĩa là không thể chữa trị. Nếu Phan Lâm sống chết chưa rõ, vậy cũng không có ai chữa khỏi cho cô ta. Chuyện này không chỉ dừng lại ở đó! Thánh Nữ Thần Hỏa trong long uất hận.