Chương 1440: Các cô ra tay đi
“Hả?”
Đám người Trịnh Mai Anh phát ra tiếng
kêu hoảng sợ, cả đám ngã xuống đất, đã sợ
tới mức không còn sức lực chạy trốn.
Mai Tuyết Hương cũng tuyệt vọng.
Kỳ Lân là hy vọng cuối cùng của bọn họ,
nếu ngay cả anh cũng không đối phó được
người này, vậy bọn họ có thể làm gì được
đây?
“Đều tới đây đi, tôi sẽ để mấy người chết
toàn thây!”
Dã nhân bình tĩnh nói, mà tay đã giơ lên.
Trên ngón tay đều là máu tươi, móng tay
thon dài nhìn còn đáng sợ hơn lợi trảo của dã
thú.
“Đừng! Đừng mài! Tiền bối, đừng giết
chúng tôi! Cầu xin ông đừng giết chúng tôi!”
Trịnh Mai Anh nơm nớp lo sợ, run rẩy la
lên.
Chuyện bọn họ có thể làm là cầu xin tha
thứi
Nhưng dã nhân này căn bản không nghe
bọn họ xin tha, tiếp tục tiến lên, không có ý
dừng lại, sát ý ở trong mắt càng trở nên nồng
đậm hơn.
“Được rồi, ngủ ở đây đi!”
Dã nhân bình tĩnh nói, tay đã nâng lên
vươn về phía đám Trịnh Mai Anh.
“Đừng mài”
Trịnh Mai Anh sợ tới mức nhắm mắt lại,
cả người cuộn tròn.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Vùi
Một bóng người xuất hiện trước người cô
ta, trực tiếp chặn một kích kia.
Đám người Trịnh Mai Anh ngây ngẩn cả
người, vội vàng dời mắt nhìn.
Mới phát hiện là Kỳ Lân!
“Kỳ Lân!"
Mai Tuyết Hương xông tới, ôm lấy cổ anh.
Mới phát hiện ngực Kỳ Lân có vết cào dữ
tợn, máu tươi ô ạt chảy ra, vô cùng khủng bố.
“Hửm?” Trong mắt dã nhân lộ ra bất ngờ,
nhưng nhanh chóng khôi phục lại, lại một
trảo đánh về phía trái tim anh.
“Cậu đã muốn chết, vậy tôi thành toàn
cho cậu! Trái tim của cậu, thuộc về tôi rồi!”
Dã nhân phát ra tiếng khàn khàn.
Nhưng lần này, khi dã nhân tấn công tới,
ông ta bị một tia sáng màu bạc rất nhỏ đâm
trúng tay của mình.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhanh
như tia chớp, căn bản khiến người ta không
thể phòng bị.
Dã nhân cũng như vậy!
Phập!
Tia sáng màu bạc kia biến mất vào trong.
Bàn tay đang đánh tới của ông ta xuất
hiện tạm dừng rất nhỏ.
Phan Lâm thừa thế đánh một quyền qua.
Rầm!
Lúc này dã nhân bay ngược lại, ngã
mạnh xuống mặt đất.
Một màn này khiến mọi người sợ ngây
người.
“Nhanh... Đi thôi!”
Phan Lâm bất chợt xoay người hét lên
với đám Trịnh Mai Anh.
Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương cùng
run lên, lập tức lấy lại tinh thần, giống như
phát điên lao ra khỏi cấm địa.
Tất nhiên là đã nhân không cam lòng,
ông ta vội vàng đứng dậy.
Vù vù vù!
Lại có vài tia sáng màu bạc đánh về phía
ông ta.
Nhưng Mai Tuyết Hương và đám Trịnh
Mai Anh quay lưng về phía ông ta trốn, cho
nên bọn họ không nhìn thấy tia sáng màu
bạc này.
Dã nhân hơi né tránh, tránh sang một
bên, nhìn mấy tia sáng màu bạc mới đâm
trúng tay, đôi mắt dưới mái tóc xõa tung lóe
lên sắc bén.
“Kim châm cứu ư?”
Ông ta ngẩng đầu một lần nữa.
Bởi vì kim châm cứu cản đường, đám
người Phan Lâm vội vàng chạy ra khỏi nơi
này.
“Các người không trốn thoát được đâu!”
Dã nhân vội vàng đuổi theo.
Đám người liều mạng chạy trốn.
Nhưng sao tốc độ của bọn họ có thể là
đối thủ của dã nhân.
“Không hay rồi! Con quái vật kia lại đuổi
theo rôi!” Một đệ tử khóc lóc kêu lên.
Gương mặt Trịnh Mai Anh trắng xanh
hơn nhiều.
“Không cần lo lắng, mọi người chạy đi,
tôi... Tôi ở phía sau cản cho mọi người...”
Phan Lâm yếu ớt kêu lên.
“Kỳ Lân! Anh không thể đi, anh sẽ chết
mất!” Mai Tuyết Hương khóc nói.
“Không sao, tôi vốn là vệ sĩ, huống chỉ
đàn ông vốn nên bảo vệ phụ nữ, không phải
sao?”
Phan Lâm cố nở nụ cười nói.
Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương và đám
phụ nữ nhìn gương mặt trắng xanh nhiễm
chút máu nở nụ cười, trái tim không khỏi run
lên.
“Chết đi”
Dã nhân đánh một quyền tới.
“ĐI
Phan Lâm trực tiếp đẩy bọn họ, trở tay
đánh một chưởng về phía dã nhân.
Rầm!
Quyên chưởng cùng đến.
Răng rắc!
Giống như âm thanh xương gãy vang lên
trên cánh tay Phan Lâm.
Dã nhân tạm thời bị ngăn cản.
Nhưng một giây sau, quả đấm của dã
nhân lại đánh tới.
t Phan Lâm dữ tợn, nhưng
Gương mặ
không đi chăn, trái lại một tay chế trụ bả vai
của dã nhân, lại dùng đầu đánh mạnh vào
đầu dã nhân.
Cộp!
Bụng Phan Lâm bị tập kích, miệng phun
ra máu tươi, nhưng anh không dừng tay.
Râầm!
Cái gáy của dã nhân bị đánh một cái, bị
đánh ngã lăn xuống đất.
Nhưng mà lúc này không nhanh chóng
đứng dậy.
Còn Phan Lâm, giỗng như đã không
chống đỡ nổi, toàn thân vô lực ngã xuống
đất.
“Kỳ Lân!"
Đám Mai Tuyết Hương, Trịnh Mai Anh vội
vàng đỡ lấy anh, nhân lúc dã nhân còn chưa
đứng dậy, cuống quýt chạy ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, đã nhân đứng dậy
lần nữa.
Ông ta ngắm nhìn bả vai mình, chỗ đó
căm ba kim châm cứu.
“Kim châm cứu phong huyệt? Đúng là rất
thú vị! Xem ra người thanh niên kia là một võ
y không tệ...” Trong đôi mắt dã nhân kia lóe
lên dữ tợn, không lại đuổi theo, xoay người
rời đi.
Phía trước là cửa cấm địa, chỉ cần chạy
ra khỏi phạm vi cấm địa, dã nhân sẽ không
đuổi giết.
Mấy người phụ nữ mang theo Phan Lâm
liều mạng chạy, cả đám thở hổn hển, toàn
thân lây lội, vô cùng chật vật, nhưng không
có người nào dừng lại.
Mãi đến khi đến dưới một cây đại thụ
bên cạnh cấm địa.
Râm!
Đám người Mai Tuyết Hương, Trịnh Mai
Anh nhao nhao ngã xuống đất, hoàn toàn
mệt rã rời.
Phan Lâm cũng ngã xuống đất, không
nhúc nhích chút nào, giống như chết rồi.
Anh hơi mở to mắt thở hổn hển, vết
thương trên người nhìn rất dữ tợn.
Mai Tuyết Hương vội vàng đứng dậy, lấy
viên thuốc mang theo người ra cho Phan
Lâm ăn vào.
“Kỳ Lân, anh không sao chứ? Anh cố
chịu đi, chúng tôi lập tức tìm người đưa anh
đi chữa trị! Cố gắng chịu đựng nhé!” Mai
Tuyết Hương lo lắng nói.
“Nhanh lên, Ngọc Vy! Nhanh ra ngoài gọi
người đi, đưa Kỳ Lân đi chữa trị!” Trịnh Mai
Anh khẽ cắn môi mỏng, vội vàng nói với đệ
tử bên cạnh.
“Sư tỷ, chuyện này...” Đệ tử tên là Ngọc
Vy hơi do dự.
Sao Trịnh Mai Anh có thể không hiểu băn
khoăn của cô ta? Cô ta trừng mắt quát: “Đã
là lúc nào rồi, còn nghĩ tới nhiệm vụ của sư
môn sao? Nhanh lên cho chị!”
“Dạ... Sư tỷ...”
Ngọc Vy không có biện pháp, chỉ có thể
đồng ý.
Nhưng cô ta vừa định rời ởi, lại bị Phan
Lâm dùng giọng điệu suy yếu gọi lại.
“Cô Ngọc Vy, đợi một lát...
Ngọc Vy ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh.
“Anh giữ lại chút sức lực đi! Nếu còn nói
anh sẽ chết nhanh hơn đấy.” Trịnh Mai Anh
không nhịn được hừ lạnh nói.
Chỉ thấy Phan Lâm mỉm cười, chua xót
nói: “Đến lúc này rồi, tôi còn có lựa chọn nào
khác sao? Để tôi chết nhanh hơn một chút
đi” Những lờ
i này vang lên, tất cả mọi người
mơ hồ rồi.
“Kỳ Lân, anh có ý gì?” Mai Tuyết Hương
cẩn thận hỏi.
“Thực ra tôi đã biết... Tôi cũng biết rõ, tôi
không phải là kẻ ngốc, động cơ các cô dẫn
tôi tới nơi này tôi đã sớm nhận ra! Đơn giản
là muốn tôi chết ở đây, đúng không?” Phan
Lâm bình tĩnh nói.
Đám phụ nữ giật mình, nhưng đều im
lặng rồi.
“Tôi không chết, các cô không thể bàn
giao được với sư môn, các cô không cần
chữa trị cho tôi, trái lại... Các cô có thể giết
tôi, hoàn thành nhiệm vụ của sư môn, cho
nên... Các cô ra tay đi!”
Dứt lời, Phan Lâm nhắm mắt lại.
Bày ra bộ dạng mặc cho người ta xâu xé.
----------------------------