Chương 1999: Kẻ nịnh hót
Cổ Nam mừng đến mức không ngủ được, khuôn mặt già nua của ông ta vì phấn khích mà đỏ ửng cả lên.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Đúng là đứa trẻ ngoan! Đúng là đứa trẻ ngoan! Đứa trẻ này, con dạo này rất lanh lợi đấy! Có gì muốn nói với thầy không? Muốn nói cái gì thì cứ nói đi, thầy đang nghe đây!” Tâm trạng của Cổ Nam rất tốt, nói thắng hết ra.
Cô ta cũng không ngớ ngẩn, làm sao không biết mấy người học trò này tới có ý muốn gì? Tặng món quà lớn thế này, đương nhiên là có chuyện muốn nhờ rồi.
“Thầy, nếu đã như vậy, em cũng chẳng giấu giếm gì nữa, là như thế này ạ, em nghe nói thầy và chủ nhiệm Hậu có quen biết! Đó là... Thầy có thể giúp em giới thiệu không ạ? Bố em muốn nói vài chuyện cùng thấy ấy ạ” Hoàng Hồng Diễm dè dặt mà nói.
“Chủ nhiệm Hậu?”
Mọi người xung quanh cũng giật mình.
“Hóa ra là thế, haha, Hồng Diễm à, cách làm việc của nhà con nhanh thật đấy, đúng là rất nhanh, chủ nhiệm Hậu vừa mới lên chức mà con đã tìm tới, chủ nhiệm Hậu tuổi trẻ có triển vọng, bây giờ ngồi vào vị trí này, tiền đồ không giới hạn mà!”
“Nếu mà có thể trèo lên cây đại thụ to lớn này, nhà con cả đời chắc là không phải lo nghĩ nữa!” Cổ Nam cười nói, đôi mắt già nua của lão lóe lên.
“Còn phải nhờ thầy giúp đỡ nhiều ạ!” Hoàng Hồng Diễm gấp rút.
“Haha, chuyện nhỏ thế này, thầy cô giáo tình với cậu ta, lát nữa thầy sẽ gọi điện cho con, hẹn 1 bữa cho nhà con, con tìm một chỗ đi, đừng có tệ quá, vào tối mai đi, có chuyện gì thì các con ngồi xuống từ từ nói, thế nào?” Cổ Nam cười nói.
“Thật ạ?” Hoàng Hồng Diễm hai mắt sáng rực lên, vui sướng không thôi: “Cảm ơn thầy ạ! Cảm ơn thầy ạ!”
"Chuyện nhỏ thôi mà! Cần gì phải khách khí với thầy như thế?”
Cổ Nam vừa cười vừa nói.
Hoàng Hồng Diễm kích động không thôi, lùi sang một bên, những học sinh khác cũng ào ào tới tặng quà.
"Thầy ơi, em có một miếng ngọc Lam Điền, mặc dù khả năng trị bách bệnh không bằng nhân sâm, nhưng nó có thể phòng được bách bệnh ạ, thầy có thể để nó ở dưới gối của thầy, nó có thể làm tăng tinh thần của thầy, làm cho bệnh của thầy sẽ nhanh khỏi đấy ạ" La Hải lên trước mỉm cười nói.
“Ngọc Lam Điền? Vậy cũng là một bảo bối rồi, nghe nói có tiền thì cũng chưa chắc đã mua được đâu!”
"Chỉ là một thứ đồ nhỏ mà thôi, La Hải vẫn chưa chuẩn bị cho thầy tốt lắm, là do La Hải suy nghĩ chưa chu đáo, hy vọng thầy không chê bai”
"La Hải này, con khách khí quá, con muốn nhờ thầy làm gì hả?” Cổ Nam cười nói.
“Gần đây em đang làm việc với một ông chủ của công ty đa quốc gia, nghe nói con trai của ông ta cũng từng được thầy dạy dỗ, cho nên muốn nhờ thầy tạo nền móng để thúc đẩy việc làm ăn này. Thầy yên tâm là sau khi việc này kết thúc 30% lợi nhuận sẽ là của thầy ạ!” La Hải gấp gáp nói.
"Xem lời con nói này, thầy mà ham muốn cái đó à? Đưa cho ta 20% là được rồi, thầy không cần nhiều như thế” Cổ Nam lắc đầu cười nhạt: “Ta sẽ làm việc này cho con sau, không cần lo lắng”
“Cảm ơn thầy ạ” La Hải vội vàng kêu to.
Từng người từng người đều tặng quà thăm hỏi, đồng thời nói ra những thỉnh cầu của bản thân.
Chủ yếu Cổ Nam đều hài lòng chuyện mà từng người nói.
Đương nhiên với điều kiện là mọi người phải tặng thứ mà Cổ Nam cần.
Nếu không thì tình hình sẽ khác đi.
“Thưa thầy, đây là gỗ thông đen nghìn năm của nhà em! Hy vọng thầy sẽ thích ạ!”
Lúc này, một người đàn ông đeo kính bình thường đưa đến 1 cái hộp. Mọi người thấy cái hộp đó, cũ kĩ bình thường, nên đều bày ra vẻ mặt coi thường. “Gỗ thông đen nghìn năm? Đinh Quốc Tuấn, thứ này là gì? Có tác dụng gì?” Cổ Nam hỏi với vẻ khó hiểu.
"Tác dụng sao ạ?” Người tên Đinh Quốc Tuấn lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Thưa thầy, em cũng không biết nó có tác dụng gì.”
“Nếu nói như vậy, đây chỉ là một mảnh gỗ vụn thôi ư?” Con trai của Cổ Nam hừ một tiếng.
“Không phải là gỗ vụn đầu thưa thầy, đây đúng là bảo vật gia truyền của nhà em, truyền qua 7 đời rồi ạ!” Đinh Quốc Tuấn gấp gáp nói.
“Được rồi, nói đi, cậu tới đây làm gì?” Cổ Nam không kiên nhẫn hỏi.
Đinh Quốc Tuấn thấy vậy thì không nhịn được nữa, trực tiếp nói: “Thầy, học trò đến đây là muốn thầy giúp em làm chủ!”
“Làm chủ?”
“Nhà em ở vùng phía tây Hồ Lô Khẩu, chắc thầy cũng biết, nhưng mà tháng trước, nhà của em đột nhiên bị một chủ đầu tư phả dỡ, nhà em đã đi tìm người kia để đòi lại công bằng, nhưng người này quyền thế ngập trời, nhà em không thể làm gì được anh ta, cho nên em hy vọng thầy có thể làm chủ cho nhà em! Trừng phạt thích đáng kẻ phá dỡ vô lương tâm kia, đòi lại mọi tổn thất cho nhà em."
Đinh Quốc Tuấn nước mắt đầm đìa, vừa lau nước mắt vừa nói.
Đinh Quốc Tuấn tới đây để xin giúp đỡ giải oan.
Nếu như chỉ là một chủ đầu tư phá dỡ nhỏ, Cổ Nam xử lý rất dễ dàng!
Với năng lực của ông ta, chẳng qua chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết được chuyện này!
Nhưng mà ngay lúc mọi người con đang nghĩ Cổ Nam sẽ đồng ý thì ông ta lại nghiêm khắc hét lớn: “Đinh Quốc Tuấn, cậu coi tôi là người thế nào hả?”
Đinh Quốc Tuấn ngẩn người, kinh ngạc nhìn Cổ Nam.
Nhưng lại thấy vẻ mặt và giọng nói nghiêm khắc của Cổ Nam: “Cậu xem tôi là cảnh sát à? Chuyện này cậu không tìm cảnh sát mà tìm tới tôi làm gì? Cút! Lập tức cầm mảnh gỗ vụn này cút ngay! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!”
"Thầy.” Đinh Quốc Tuấn ngơ ngác mở miệng.
“Được rồi, nói đi, cậu tới đây làm gì?” Cổ Nam không kiên nhẫn hỏi.
Đinh Quốc Tuấn thấy vậy thì không nhịn được nữa, trực tiếp nói: “Thầy, học trò đến đây là muốn thầy giúp em làm chủ!”
“Làm chủ?”
“Nhà em ở vùng phía tây Hồ Lô Khẩu, chắc thầy cũng biết, nhưng mà tháng trước, nhà của em đột nhiên bị một chủ đầu tư phả dỡ, nhà em đã đi tìm người kia để đòi lại công bằng, nhưng người này quyền thế ngập trời, nhà em không thể làm gì được anh ta, cho nên em hy vọng thầy có thể làm chủ cho nhà em! Trừng phạt thích đáng kẻ phá dỡ vô lương tâm kia, đòi lại mọi tổn thất cho nhà em."
Đinh Quốc Tuấn nước mắt đầm đìa, vừa lau nước mắt vừa nói.
Đinh Quốc Tuấn tới đây để xin giúp đỡ giải oan.
Nếu như chỉ là một chủ đầu tư phá dỡ nhỏ, Cổ Nam xử lý rất dễ dàng!
Với năng lực của ông ta, chẳng qua chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết được chuyện này!
Nhưng mà ngay lúc mọi người con đang nghĩ Cổ Nam sẽ đồng ý thì ông ta lại nghiêm khắc hét lớn: “Đinh Quốc Tuấn, cậu coi tôi là người thế nào hả?”
Đinh Quốc Tuấn ngẩn người, kinh ngạc nhìn Cổ Nam.
Nhưng lại thấy vẻ mặt và giọng nói nghiêm khắc của Cổ Nam: “Cậu xem tôi là cảnh sát à? Chuyện này cậu không tìm cảnh sát mà tìm tới tôi làm gì? Cút! Lập tức cầm mảnh gỗ vụn này cút ngay! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!”
"Thầy.” Đinh Quốc Tuấn ngơ ngác mở miệng.
“Nhanh ném thứ nghèo hèn này ra ngoài! Đừng để tôi nhìn thấy, nếu không bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng mất!” Cổ Nam bày ra vẻ mặt ghét bỏ nói.
Người bên cạnh vội vàng kéo Đinh Quốc Tuấn ném ra ngoài.
“Không... Thầy ơi! Thầy ơi! Đợi đã..”
Đinh Quốc Tuấn sốt ruột kêu lên.
Nhưng cũng chẳng ăn thua gì.
Ngay sau đó, người bị ném ra ngoài cửa lớn, ngã ở bên ngoài, người đầy bụi đất...
----------------------------