Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Phan Lâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1045: Anh chính là thần!

Mọi người hãi hùng khiếp vía, kinh ngạc nhìn Phan Lâm.

Nhất là các đệ tử của Cổ Linh đường, trong đầu ai nấy đều vang lên ầm ầm, cảm giác tình hình không ổn.

Lý Lãng kia thì nhíu mày lại, nhìn chằm châm Phan Lâm.

"Giáo chủ Lâm, anh có chứng cứ gì để chứng minh vừa rồi anh đã sử dụng y thuật?”

"Cái này quá đơn giản!"

Phan Lâm quay người, nhìn sang bên kia một cái.

Lưu Danh Khoa run lên, nhìn về phía sau lưng mình, đột nhiên, đường như ông ta đã hiểu ra điều gi, lập tức đi tới, đưa một giáo chúng ra ngoài.

"Hở? Ngài Lưu Danh Khoa, ngài làm cái gì vậy??"

Giáo chúng kia sửng sốt.

Người bên cạnh cũng la hét không thôi.

"Ngài Lưu Danh Khoa, lúc trước sư đệ Trương vì bảo vệ trưởng lão, đã bị thương nặng, xương cốt cả người có nhiều chỗ vỡ vụn, gần như là tế liệt, không thế động đậy, ngài đừng giày vò cậu ta nữa!"

"Ngài Lưu Danh Khoa, mong ngài thả sư đệ Trương xuống!"

"Bây giờ cậu ta đang rất cần được nghỉ ngơi."

Mọi người thi nhau tiến lên, muốn ngăn Lưu Danh Khoa lại.

Loại người xương cốt đều nát này, nếu động vào lung tung, không nói trước có thể tăng thêm thương tích hay không, chỉ là cảm giác đau đớn sinh ra lúc chạm vào vết thương cũng đủ làm cho người bị thương đau đến không muốn sống rồi.


Nhưng mà Phan Lâm lại mở miệng.

"Mọi người không cân quan tâm, cậu ta không có việc gì!"

Đám người khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn anh.

Lưu Danh Khoa ôm sư đệ kia đến trước mặt đám người, đặt ở trên mặt đất.

Phan Lâm đi tới, chỉ vào giáo chúng Trương Tông Nghĩa năm trên đất, mở miệng nói: "Người này, tôi nghĩ tất cả mọi người đều không thấy xa lạ gì nhỉ?"

"Không xa lạ gì."

"Cậu ta là Trương Tông Nghĩa!"

"Chuyện của cậu ta đã được truyền ra khắp toàn bộ Đông Hoàng Giáo trong vòng gần nửa ngày:

“Sư đệ Trương là một người trung nghĩa!"

Không ít người thi nhau giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Trương Tông Nghĩa, đệ tử của Phi Ưng Đường, Phi Ưng Đường phụ trách canh giữ cấm địa trong giáo, không cho phép bất kì kẻ nào tới gần.

Sau khi đại hội Đông Hoàng mở ra, không ít người đều đổ dồn ánh mắt về hướng cấm địa của Đông Hoàng Giáo.

Phải biết, không ít nguyên lão thậm chí là các thế hệ giáo chủ của Đông Hoàng Giáo được chôn trong cấm địa, bảo bối được chôn bên trong cùng đều là vật hiếm thấy. Những kẻ trộm này cảm thấy mình không có cách nào cướp được nhẫn thần Đông Hoàng, liền định đi vào cấm địa vớt chút chỗ tốt.

Đường chủ Phó Phi Ưng của Phi Ưng Đường đã sớm nhận được mệnh lệnh canh giữ cấm địa, ban đầu lúc chỉ có một hai đợt kẻ trộm, anh ta còn vẫn chống cự, ngăn cản những kẻ trộm này xâm nhập cẩm địa.

Nhưng càng về sau càng nhiều kẻ trộm, Phó Phí Ưng liền dẫn mấy tên đệ tử sợ hãi bỏ trốn mất dạng.

Phòng tuyến của cấm địa lập tức sụp đổ, sắp bị thất thủ.

Vào lúc quan trọng, Trương Tông Nghĩa đứng dậy, dẫn theo những đệ tử còn lại chống trả, đến mức xương cốt toàn thân bị đánh nát, suýt nữa chết ở trước cấm địa, cho đến khi Thất trưởng lão dẫn đệ tử đến đây trợ giúp, mới đẹp được đám kẻ trộm này.

Chuyện Trương Tông Nghĩa thà chết chứ không chịu khuất phục, thề sống chết giữ vững cấm địa, giữ vững thi cốt của tổ tiên đã được truyền ra khắp toàn bộ Đông Hoàng Giáo rất nhanh, mà đương nhiên cậu ta cũng đã trở thành anh hùng của Đông Hoàng Giáo.

"Mọi người đều biết, xương cốt của Trương Tông Nghĩa đã vỡ vụn, tê liệt trên mặt đất không thế dậy nổi, mà vừa rồi, tôi cũng đã chữa trị cho cậu ta rồi, tôi nghĩ mọi người đều nhìn thấy nhỉ?”

Phan Lâm nhìn những người xung quanh mình, cuối cùng nhìn Lý Lãng kia.

"Chuyện này..." Sắc mặt Lý Lãng biến đối, có chút không biết nói tiếp như thế nào.

"Làm sao? Ngay cả chuyện này mà mấy người cũng không thừa nhận sao?" Phan Lâm cong lông mày lên.

"Sao lại không thừa nhận? Trương Tông Nghĩa chính là tấm gương của các đệ tử, là anh hùng của Đông Hoàng Giáo chúng ta, loại chuyện này, chúng ta sao có thể phú nhận! Nhưng điều này có thể nói rõ cái gì chữ? Chẳng lẽ cậu muốn nói cho tôi biết, bây giờ Trương Tông Nghĩa có thể đứng lên ư?" Phong Tín Tử đứng dậy, hừ lạnh nói.


Bà ta vừa nói vậy, không ít đệ tử che miệng cười ra tiếng.

"Bị tổn thương gân cốt một trăm ngày, đây là lời nói từ xưa đến nay, huống chi Trương Tông Nghĩa còn bị vỡ nát xương, một trăm ngày còn không tốt đẹp được, lúc này mới qua bao lâu chứ, cậu ta còn muốn đứng lên, không phải đây là trò cười sao?"

"Cũng không phải sao? Trừ khi vị giáo chủ này của chúng ta biết pháp
thuật, nếu không Trương sư đệ sẽ không thể nào lên."

"Đúng vậy."

Đám người lộ vẻ mặt chế giều.

Bọn hán cũng không cảm thấy bị thương thành dạng này, Phan Lắm còn có biện pháp trị liệu.

Nhưng một giây sau, Phan Lâm trực tiếp mở miệng.

"Trương Tông Nghĩa, cậu đứng lên đi"

Vừa mới nói xong, tiếng cười bốn phía im bặt lại.

Trương Tông Nghĩa cũng ngây ra.

Cậu ta năm tại trên cáng cứu thương, trừng to mắt nhìn Phan Lâm, há to miệng nói: "Giáo chủ, tôi... tôi đã có dáng vẻ thể này rồi... Anh.. anh bảo tôi đứng lên như thế nào đây?”

"Cậu cứ thử đứng lên đi" Phan Lâm nói.

"Thử?" Trương Tông Nghĩa há to miệng, có chút choáng váng.

"Lâm giáo chủ, không phải cậu đang ép buộc người ta sao? Xương cốt của cậu ta đã nốt rồi, cậu còn muốn cậu ta đứng lên? Cậu cảm thấy điều này có thể làm được sao? Cậu đang hy vọng vết thương của cậu ta nặng thêm à?” Phong Tín Tử lập tức giận dữ quát.

 

"Đúng là xương cốt của cậu ta đã hoàn toàn vỡ nát, nhưng giáo chủ tôi có y thuật tốt!"

Phan Lâm nghiêng đầu nhìn chăm chắm Trương Tông Nghĩa, trầm giọng nói: "Cậu đừng sợ, thử đứng lên! Yên tâm, không có việc gì!”

Phan Lâm nhẹ nhàng gật đầu.

Trương Tông Nghĩa thận trọng bò lên, đứng thẳng người...

Người của Cổ Linh đường hoàn toàn choáng váng.

Đám người Lý Lãng trợn mắt há hốc mồm, tựa như hóa đá.



Phong Tín Tử cũng kinh ngạc đứng ngay tại chỗ, đầu óc trống rồng, mãi mà không thế bình tĩnh nổi.

"Tôi có thể đứng lên rồi... Tôi có thể đứng lên rồi!"

Cảm xúc của Trương Tông Nghĩa dần dần mất khống chế, cả người vui vẻ điên cưồng, tiếp theo vừa khóc vừa lau nước mắt.

Cậu đã từng cho rằng cả đời này mình sẽ phải sống trên giường!

Phải biết, khi cậu được đưa đến nơi này, Phong Tín Tử đã nói là không nhất định có thể trị khỏi được, phải xem hsau này khôi phục thế nào, nếu khôi phục tốt, sẽ còn có thể xuống giường, nếu khôi phục không tốt, cá đời này phải sống trên giường.

Trương Tông Nghĩa rất khấn trương, trong lòng cũng không chắc chản.

Nhưng cậu ta không thể ngờ được, vẻn vẹn chỉ có một ngày... cậu ta đã có thể xuống giường đi lại được.

Đây quả thực là thần tích!

Là thần linh hạ phàm!

"Thần! Thần! Giáo chú! Anh là thần linh của tôi!"

Trương Tông Nghĩa trực tiếp quỳ trên mặt đất, khóc thút thít bái Phan Lâm.

Phan Lâm đi lên trước, đỡ dậy cậu ta, nghiêng đầu nói với Lý Lãng và đám đệ tử Cổ Linh đường: "Còn có ai cảm thấy y thuật của tôi là giả nữa không?”

Người cúa Cổ Linh đường không nói gì.

"Còn có ai cảm thấy y thuật của tôi không bằng Phong Tín Tử nữa không?” Phan Lâm hỏi lại.

Ở đây không còn bất kì một âm thanh nào nữa...

----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK