Chương 2016: Một người là đủ rồi!
Bên trong phòng rơi vào tĩnh lặng. Yên tĩnh đến dọa người.
Đầu óc của Kiều Huyền Mi mơ hồ, vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không dám lên tiếng.
“Ông cụ Chiến ở bên kia nói thế nào?
Phan Lâm hít một hơi thật sâu rồi thản nhiên hỏi.
Thủ trưởng đã viết thư mời, yêu cầu sử dụng Long Hồn!” Lưu Vũ Hàng do dự một chút rồi nói. “Cái gì? Sử dụng Long Hồn sao?”
Bỗng nhiên chân mày của Phan Lâm nhíu lại, lập tức quát: "Không thể! Long Hồn chính là gốc rễ của quốc gia! Không thể dịch chuyển được! Nếu không thì gốc rễ của quốc gia sẽ bị dao động, chắc chắn cả nước sẽ dao động theo, Phan Lâm tôi cũng sẽ trở thành kẻ có tội!”.
"Thần y Lâm! Đã không còn đường nào để đi nữa rồi! Ngoại trừ sử dụng Long Hồn ra thì không còn cách nào khác có thể giúp cho anh nhập cảnh cả!” Lưu Vũ Hàng vội la lên: “Lần này thủ trưởng bảo em đến đây không chỉ muốn em thông báo chuyện này với anh mà còn muốn em dặn anh chuẩn bị một chút! Phối hợp với Long Hồn bất cứ lúc nào, tiến vào nước Anh Hoa!”.
“Tôi không đồng ý! Nhưng nếu như một khi kết cuộc của Long Hồn truyền ra ngoài thì quốc gia sẽ trở nên vô cùng thua kém trong dư luận của quốc tế: Nhận sự chỉ trích của ngàn người, thậm chí ở bên kia...Cũng sẽ vì vậy mà mượn đề tài này để nói chuyện của mình! Đến lúc đó thì bất cứ tình hình gì của quốc gia chúng ta ở trên quốc tế đều sẽ rơi vào thế bị động!” Lúc này Phan Lâm hét lớn.
"Thần y Lâm! Đã không còn lựa chọn nào khác! Thủ trưởng nói, sự vẻ vang của dân tộc, vinh dự và lợi ích của quốc gia! Lớn hơn tất cả! Nếu như ngàn người chỉ trích thì...Ông ấy. Ông ấy sẽ đứng ra gánh hết tất cả!”
Nói đến đây, thậm chí Lưu Vũ Hàng bắt đầu lau nước mắt.
Phan Lâm trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Lưu Vũ Hàng!
Xem ra...Nông Minh Chiến đã chuẩn bị nhận cái danh kẻ có tội này giúp cho Phan Lâm rồi!
"Sao..Ông ấy phải làm như vậy chứ?”
Phan Lâm lẩm bẩm.
Long Hồn!
Thật ra anh cũng không biết nhiều về nó.
Nhưng cho dù như vậy thì anh cũng hiểu rõ ý nghĩa của Long Hồn là như thế nào!
Năm cường quốc lớn nhất trên thế giới đều có gốc rễ lập nước của riêng mình!
Long Hồn chính là một trong những gốc rễ của đất nước!
Nhưng Long Hồn của nước Thần Long cũng không phải là duy nhất, quốc gia khác cũng có thứ chống lại được Long Hồn.
Nhưng mà sức mạnh của Long Hồn quá kinh khủng, đã ảnh hưởng đến một phần cân bằng của quốc tế, vậy nên không đến giây phút quan trọng thì không thể sử dụng loại sức mạnh này!
Đây là quy tắc được thỏa thuận ngầm giữa các quốc gia! Nếu như ai sử dụng thì chính là làm trái với quy tắc.
Quốc gia khác có quyền chống lại.
Bây giờ vì chuyện này mà Nông Minh Chiến sử dụng Long Hồn, tuy nói từ góc độ của vinh dự và lợi ích thì ông ta có thể được nhưng Phan Lâm không chấp nhận được.
Anh không muốn trở thành kẻ có tội!
Cũng không muốn bất cứ ai trở thành kẻ chịu tội thay cho mình!
“Không sử dụng thì không được sao?” Phan Lâm nặng nề hỏi.
“Hai ngày nay thủ trưởng đã mở hội nghị, tất cả mọi người đều nhất trí quyết định chỉ có thể sử dụng Long Hồn, nếu không thì ảnh hưởng tạo thành sẽ lớn hơn.” Lưu Vũ Hàng khàn giọng nói: "Thần y Lâm! Em đã chuyển lời xong, xin anh chuẩn bị mọi lúc mọi nơi phối hợp nhập cảnh với Long Hồn!”
Nói xong, Lưu Vũ Hàng chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã!”
Phan Lâm vội vàng hét lên.
Lưu Vũ Hàng dừng bước lại nghiêng đầu qua: "Thần y Lâm còn có chuyện gì muốn nói sao?”
Phan Lâm hơi ngập ngừng, trầm giọng mà nói: “Khi nào thì khởi động Long Hồn?”.
“Sáng sớm ngày mai! Hai người quyết đấu vào trưa mai, trước buổi trưa của ngày mai nhất định phải đưa anh vào trong nước Anh Hoa!” Lưu Vũ Hàng trầm giọng nói.
Phan Lâm yên lặng gật đầu rồi mở miệng nói: “Được! Cậu trở về nói với ông cụ Chiến, sáng sớm ngày mai, tôi sẽ phối hợp với Long Hồn tiến vào trong nước Anh Hoa!”
“Ừm!”
Lưu Vũ Hàng gật đầu nặng nề, quay đầu đi mất.
Nhưng đi được vài bước thì anh ta lại nghĩ đến chuyện gì đó mà nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt ngậm ngùi: “Thần y Lâm! Làm ơn hãy...Đánh một trận thật hoành tráng! Ít nhất, đừng phụ lòng của thủ trưởng!”
Ánh mắt kia tràn đầy sự mong đợi.
Phan Lâm nặng nề thở hắt ra, cứng giọng nói: “Cậu yên tâm đi! Nhất định trận chiến này sẽ vô cùng hoành tráng! Khiến cho người đời chấn động!”
“Được! Cảm ơn.”
Anh ta thấp giọng nói rồi đột nhiên đi ra khỏi phòng.
Phan Lâm đứng sừng sững tại chỗ im lặng không động đậy. “Anh...”
“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh còn có việc bận, cần phải rời đi trước!”
Phan Lâm thấp giọng nói rồi cũng lập tức đi ra khỏi phòng.
Kiều Huyền Mi muốn nói lại thôi.
Rời khỏi nhà họ Kiều, Phan Lâm vẫn luôn cúi đầu đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Một lúc lâu sau anh mới lấy lại tinh thần rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Giang Thanh Nguyên.
"Chủ tịch Lâm, ngài có dặn dò gì không?” Giang Thanh Nguyên ở bên kia điện thoại có chút kích động.
“À, có một số việc cần cậu đi sắp xếp...Đúng rồi, vết thương của cậu như thế nào rồi?” Phan Lâm hỏi.
"Chút xíu vết thương của tôi có là gì chứ? Chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, không có gì đáng lo ngại cả! Chủ tịch Lâm, ngài có chuyện gì cứ việc dặn dò đi!” Giang Thanh Nguyên vừa cười vừa nói.
"Tôi muốn nhập cảnh vào nước Anh Hoa” Phan Lâm do dự một chút rồi nói.
“Khi nào?”
“Đêm nay!”.
“Chuyện này...E là khó mà làm được, vừa mới nhận được tin tức, nước Anh Hoa đã phải mười mấy chiếc hàng không mẫu hạm để diễn tập ở gần biển. Tôi đoán chuyện này hơn phân nửa là vì để ngăn cản ngài nhập cảnh đó, thuyền của chúng ta cũng không thể đến gần, trừ chuyện đó ra, trên vùng trời quốc gia của bọn họ hình như cũng có máy bay chiến đấu đang diễn tập..” Giang Thanh Nguyên bối rối mà nói.
“Tôi biết, cho nên cậu không cần sắp xếp chuyến bay hay tàu thủy gì cho tôi cả, cậu chỉ cần chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ cho tôi là được rồi!” Phan Lâm thản nhiên nói.
“Một chiếc thuyền nhỏ?”
“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh còn có việc bận, cần phải rời đi trước!”
Phan Lâm thấp giọng nói rồi cũng lập tức đi ra khỏi phòng.
Kiều Huyền Mi muốn nói lại thôi.
Rời khỏi nhà họ Kiều, Phan Lâm vẫn luôn cúi đầu đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Một lúc lâu sau anh mới lấy lại tinh thần rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Giang Thanh Nguyên.
"Chủ tịch Lâm, ngài có dặn dò gì không?” Giang Thanh Nguyên ở bên kia điện thoại có chút kích động.
“À, có một số việc cần cậu đi sắp xếp...Đúng rồi, vết thương của cậu như thế nào rồi?” Phan Lâm hỏi.
"Chút xíu vết thương của tôi có là gì chứ? Chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, không có gì đáng lo ngại cả! Chủ tịch Lâm, ngài có chuyện gì cứ việc dặn dò đi!” Giang Thanh Nguyên vừa cười vừa nói.
"Tôi muốn nhập cảnh vào nước Anh Hoa” Phan Lâm do dự một chút rồi nói.
“Khi nào?”
“Đêm nay!”.
“Chuyện này...E là khó mà làm được, vừa mới nhận được tin tức, nước Anh Hoa đã phải mười mấy chiếc hàng không mẫu hạm để diễn tập ở gần biển. Tôi đoán chuyện này hơn phân nửa là vì để ngăn cản ngài nhập cảnh đó, thuyền của chúng ta cũng không thể đến gần, trừ chuyện đó ra, trên vùng trời quốc gia của bọn họ hình như cũng có máy bay chiến đấu đang diễn tập..” Giang Thanh Nguyên bối rối mà nói.
“Tôi biết, cho nên cậu không cần sắp xếp chuyến bay hay tàu thủy gì cho tôi cả, cậu chỉ cần chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ cho tôi là được rồi!” Phan Lâm thản nhiên nói.
“Một chiếc thuyền nhỏ?”
Giang Thanh Nguyên ngạc nhiên.
“Đúng vậy, một chiếc thuyền nhỏ đơn giản, mười hai giờ đêm nay lên đường từ Thượng Hải!”
"Chủ tịch Lâm, thuyền nhỏ không ngồi được bao nhiêu người đâu! Nếu như ngài dẫn theo ít người thì cũng khó nhập cảnh.” Giang Thanh Nguyên vội vàng nói.
"Tôi không định dẫn người theo!” Phan Lâm thản nhiên nói: “Một mình tôi đi là đủ rồi!”
----------------------------