Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Phan Lâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biểu hiện của Phan Lâm khiến cho Phan Anh Hùng và người đàn ông trung niên kia phải thất vọng.



Người này chính là người đã lấy lực lượng một người giết xuyên qua nước Anh Hoa, tiêu diệt thôn Dược Vương, đánh bại người của Hồng Nhan Cốc đúng không?”



Bây giờ xem ra, dường như cũng không có gì khác biệt.



Trong mắt Phan Anh Hùng lộ vẻ khinh thường.



Nhưng mà anh ta cũng có một chút tò mò, đó chính là chiêu thức của người này.



Vì sao bản thân anh ta lại cảm thấy quen thuộc cảm giác như đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải?



Nhưng mà lát sau, Phan Anh Hùng lại không thể đứng dậy nổi. “Nhanh chóng giải quyết người này! Sau đó quay về báo cáo kết quả nhiệm vụ!” Lúc này, người đàn ông trung niên khẽ quát, dường như ông ta đã có chút thiếu kiên nhẫn.



Phan Anh Hùng khẽ gật đầu, bước chân khẽ nhón, giống như thuấn di đánh úp qua tới.



Móng vuốt giống như ưng trảo đánh thẳng lên đầu Phan Lâm, muốn sống sờ sờ xé nát đầu anh.



Nhưng mà anh lại không hề nhúc nhích, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào một trảo sắc bén đang đánh úp lại kia.



Bop!



Một trảo sắc bén của Phan Anh Hùng hung ác đánh vào đỉnh đầu anh, nhưng mà không thể bóp nát được, thật chí ngay cả một chút vết thương cũng không lưu lại.



Hơi thở anh ta căng thẳng: “Đây là thể chất Võ Thần “Cái gì?”



Không đợi bọn họ kịp có phản ứng, anh đã mạnh mẽ vỗ giết một chưởng lên trên người Lâm Anh Hùng.



Phụt phụt



Miệng Phan Anh Hùng phun máu tươi, bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ văng lên trên giường, anh ta vội vàng khởi thân đứng dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng, biểu cảm khó tin nhìn anh.



Anh ta có thể xác định, anh chính là thể chất Võ Thần!



Bởi vì chỉ có thể chất Võ Thần mới có thể ngăn cản được công kích của anh ta



Những thân thể khác, bình thường đều không khác gì đậu hũ, rất dễ bị anh ta tùy tiện phá vỡ.



Hai người kia lại một lần nữa sững sờ, bắt đầu nghiêm túc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh.



Mặt anh không hề thay đổi nhìn sang hai người. "Sao rồi? Chẳng lẽ thực lực của các người thật sự chỉ có thể thôi sao? Vậy mà cũng dám đến Giang Thành này giở thói ngang ngược à? Thật sự cho rằng tôi không giết được các người sao?”



Anh nói xong, hừ lạnh một tiếng, một cái tát hung ác vỗ giết về phía Phan Anh Hùng.



Lực lượng thâm hậu của anh rung chuyển giống như mang theo thần lực hơn người trước nay chưa từng có. Anh mạnh mẽ chém giết đi qua, dễ như trở bàn tay, giống như cái gì cũng không ngăn cản được anh.



Phan Anh Hùng ngạc nhiên sợ hãi, lập tức huy động song chưởng tiếp chiêu.



Nhưng mà một chiêu này... anh ta cũng không chắc bản thân có thể tiếp được



Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia động đậy. “Nhãi ranh! Đừng làm càn!”



Người đàn ông trung niên hét lớn, cánh tay bắn ngang công kích, trên cánh tay mang theo lực lượng huyền ảo bất tận, kinh động vô song. Cổ lực lượng này và Phan Anh Hùng không hề giống nhau, nó thuần túy là vì phá hoại mà sinh ra.



Phan Lâm liều mạng.



Ầm! Đôi bên đồng thời bị phản chấn văng ra.



Cánh tay của anh điên cuồng run rẩy, giống như dây đàn bị quấy động, mà người đàn ông trung niên kia hầu như chỉ lui về phía sau nửa bước mà thôi, dường như ông ta cũng không chịu trở ngại gì. 



Anh thấy thế, sắc mặt lại càng bình tình.



Như thế xem ra, có vẻ như anh không phải là đối thủ của người này.



Nếu vậy, bọn họ sẽ nắm chắc thắng lợi “Đại nhân, chúng ta cùng lên đi, đánh gọng kìm hai bên trái phải, trừ khử anh ta!” Phan Anh Hùng khẽ quát, không cam lòng yếu thế mạnh mẽ xông lên. “Được.”



Người đàn ông trung kia cũng gật đầu.



Hai người điên cuồng ầm ầm phát động chiêu thức như núi thét biển gầm.



Âm!



Âm!



Âm!



Hai người điên cuồng công kích, mỗi một quyền mỗi một chưởng đều kết hợp bền bỉ đánh vào trên người Phan Lâm.



Anh cố gắng phản kháng, nhưng hai đấm khó mà địch lại bốn tay, anh đỡ được của Phan Anh Hùng, nhưng lại không chắc tiếp được người đàn ông trung niên kia.



Cứ thế hơn mười chiêu trôi qua, thân thể Phan Lâm trúng mấy chưởng, cơ thể điên cuồng run rẩy, liên tiếp lui về phía sau. Nhưng mà… cho dù anh có bị thương thế thảm bao nhiêu thì khí tức vẫn không thay đổi, ngay cả thân thể cũng không chịu bất kỳ tổn thất gì. “Sao có thể như vậy?” Hô hấp của Phan Anh Hùng gấp rút ngừng lại. “Thực lực của người này đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta!” Người đàn ông trung niên cũng thấp giọng quát. Song, anh cũng đã ổn định được thân thể, mặt mày không chút thay đổi nói: “Xem ra tôi không cần thiết phải lãng phí thời gian nữa rồi!” “Cái gì?”



Phan Anh Hùng sửng sốt.



Chỉ thấy anh lấy ngân châm ra, đâm vào trên người anh ta.



Anh... rõ ràng là đang vận dụng võ y!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK