Chương 2120: Thú nhận với Lý Ái Vân
Sự xuất hiện của Lý Ái Vân khiến Phan Lâm không ngờ tới. Sao cô ấy lại ở đây?
Lẽ nào cô ấy đã nhìn thấy mọi thứ rồi sao?
Phan Lâm đổ mồ hôi lạnh, có chút hoảng loạn, không biết nên giải thích thế nào.
“Em nên hỏi anh câu này mới đúng. Phan Lâm, anh lại chạy về hội trường làm gì vậy?" Sắc mặt Lý Ái Vân nghiêm túc hỏi.
"Anh? Cái đó...” Phan Lâm không biết phải làm sao.
“Nên nói thật với em rồi chứ? Phan Lâm, anh nói rõ ràng, anh và Dịch Minh Thiên kia có phải là có quen biết không? Chắc hai người không phải chỉ là mối quan hệ bệnh nhân và bác sĩ đơn thuần thôi đúng không?” Lý Ái Vân ép hỏi từng bước.
Phan Lâm thấy không thể giấu được nữa, thở dài, gật đầu nói: “Ái Vân, giống như em nghĩ vậy, anh quả thật có quan biết với Dịch Minh Thiện, hơn nữa bọn anh cũng không phải đơn thuần là quan hệ bệnh nhân và bác sĩ.”
“Em biết mà, vô duyên vô cớ, tại sao em lại nhận được lời mời gia nhập Liên minh thương mại chứ, nhất định đã anh đã nói chuyện này với Dịch Minh Thiên, cho nên ông Dịch mới gửi lời mời cho em. Phan Lâm, tại sao ông Dịch lại nể mặt anh như vậy? Rốt cuộc anh có thân phận thế nào?” Lý Ái Vân trầm giọng chất vấn.
Nghe thấy lời này, Phan Lâm ngẩn ra.
Có vẻ cô nhóc này vẫn không biết mình là bác sĩ Lâm.
Anh suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời không nói hết chuyện này ra, tránh để cô ấy hoài nghi, nghĩ đi nghĩ lại, anh nói thẳng: "Nguyên nhân rất đơn giản, Ái Vân, thật ra anh cũng là người của Liên nh thương mại.”
“Cái gì? Anh... anh cũng là người Liên minh thương mại?”
Lý Ái Vân sửng sốt, đánh ra Phan Lâm một vòng, kinh ngạc nói: “Anh không có công ty, sao có thể gia nhập Liên minh thương mại chứ?”
"Ái Vân, có phải em nhầm rồi không? Muốn gia nhập Liên minh thương mại không nhất định phải có công ty mới được, có đủ sản nghiệp, đầu não và bản lĩnh, muốn gia nhập Liên minh thương mại cũng không có vấn đề gì. Anh nói thế này cho em hiểu nhé, số tiền trong thẻ lúc trước của anh, không phải toàn bộ đều là tiền anh khám bệnh kiếm được, cũng có một phần là anh lợi dụng sự thông minh tài trí của mình để kiếm được. Chính vì như vậy, anh nhận được sự công nhận của Liên minh thương mại, nên mới gia nhập Liên minh thương mại” Phan Lâm nói.
Miếng nhỏ của Lý Ái Vân hé mở, đôi mắt mở to, vô cùng chấn động.
Một lúc sau, cô mới hồi thần lại.
"Trời ơi, anh vậy mà lại gia nhập Liên minh thương mại. Không thể tin nổi, quá dọa người rồi, không thể tin nổi” “Ái Vân, lời này của em là có ý gì vậy? Nói giống như chồng em không xứng gia nhập Liên minh thương mại vậy” “Em không có ý đó, chỉ là quá ngạc nhiên thôi. Đúng rồi, anh gia nhập Liên minh thương mại khi nào vậy?”
“Đầu năm nay. Anh cũng tình cờ tiếp xúc với Liên minh thương mại, sau đó ông Dịch thuận tiện giới thiệu anh vào” Phan Lâm mặt không đỏ tim không đập nói.
Lý Ái Vân vậy mà lại tin tưởng không hề nghi ngờ.
Cô gật đầu, nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Không nhìn ra, Phan Lâm nhà chúng ta lại giỏi như vậy. Nhưng anh giấu em chuyện này làm gì chứ?”.
“Không phải là anh sợ em không tin sao, nói ra em cũng chỉ cảm thấy anh đang chém gió thôi” Phan Lâm nhún vai.
Mặt Lý Ái Vân hơi đỏ, có chút xấu hổ nói: “Sau này không như vậy nữa, sau này anh nói cái gì em sẽ tin cái đấy”
“Thật sao?”
“Tất nhiên"
“Vậy anh nói với em một chuyện, thật ra anh là bác sĩ Lâm”
“Cái này thì bỏ đi, quá nực cười rồi” Lý Ái Vân liếc trắng mắt.
“Em xem em xem, lại không tin” Phan Lâm bất lực. “Được được được, em tin em tin, dù sao anh cũng biết y thuật mà, gọi anh là bác sĩ Lâm cũng không sai.” Thái độ của Lý Ái Vân như đang dỗ trẻ con vậy, cười nói, trông dáng vẻ của cô, hoàn toàn không tin.
Phan Lâm thở dài.
“Đúng rồi Phan Lâm, anh lại quay lại tìm ông Dịch làm gì vậy?”
“Liên minh thương mại xảy ra hỗn loạn như vậy, anh và ông Dịch cùng nhau đi xử lý đống rác này”
"Vậy tình hình thế nào rồi?”
“Rất tệ, Đồng gia và Hoa An liều mạng, hai người đều chết rồi”
“Cái gì?” Lý Ái Vân chấn động.
“Ái Vân, không cần phải lo lắng, ông Dịch đã xử lý hết mọi chuyện rồi, có ông ấy ở đây, chúng ta không cần phải quan tâm nhiều như vậy. Về thôi” Phan Lâm cười nói.
“Được.” Lý Ái Vân gật đầu, nhưng khuôn mặt nhỏ bé vẫn tràn ngập sự kinh ngạc.
Cô không ngờ, Liên minh thương mại cũng giết chóc như vậy.
Hai người gọi xe, chuẩn bị trở về khách sạn.
Trên đường, Phan Lâm cầm điện thoại ra, âm thầm gửi tin nhắn cho Dịch Minh Thiên, để ông ta sắp xếp cho mình một thân phận trong Liên minh thương mại.
Chuyện này đối với Dịch Minh Thiên mà nói là chuyện rất đơn giản.
Mặc dù chuyện này khiến cách nhìn của Lý Ái Vân đối với Liên minh thương mại trở nên rất xấu, nhưng cô không thể không thừa nhận thân phận thành viên của Liên minh thương mại sẽ mang đến lợi ích vô tận.
Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần cô tiết lộ thân phận mình là hội viên của Liên minh thương mại với bất kỳ công ty nào, thì tất cả hợp đồng gần như đều có thể thương lượng được.
Bởi vì công ty là hội viên của Liên minh thương mại có một ưu điểm mà người khác dám nghi ngờ.
Đó chính là kinh phí.
Một khi kinh phí của công ty là hội viên Liên minh thương mại không đủ, Liên minh thương mại sẽ tự mình lấp đầy.
Cho nên bắt đầu từ bây giờ, Lý Ái Vân muốn đầu tư bất kỳ một dự án nào, đều không cần phải cố kỵ cái gì nữa. Nghĩ đến đây, Lý Ái Vân phấn khích đến tối cũng không thể ngủ được, Cô là một nữ cường nhân trời sinh.
Cô hi vọng có thể làm nên sự nghiệp.
Cô rất cố gắng, cũng rất liều, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, sự nghiệp của cô vẫn luôn bình thường, bây giờ có được sự giúp đỡ của Liên minh thương mại, cô tin mình có thể tạo ra một thương nghiệp đế quốc xứng tầm với Dương Hoa.
Phan Lâm nằm trên giường buồn chán, xem điện thoại một lúc, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng vừa đặt điện thoại xuống, mắt Phan Lâm liền bắt gặp tấm lưng trắng ngần của Lý Ái Vân.
Cô mặt một bộ đồ ngủ hai dây, vô cùng gợi cảm, chuyện này khiến Phan Lâm có chút chộn rộn.
Có điều mặc dù hai người là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng vẫn luôn có tiếng mà không có miếng. Phan Lâm không bài xích, nhưng Lý Ái Vân vẫn luôn rất từ chối, nếu không thuê phòng cũng không phải thuê phòng có hai giường đúng không?
Ai.
Phan Lâm thầm thở dài, đắp chăn lên chuẩn bị ngủ. Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Lý Ái Vân truyền đến. “Anh thở dài cái gì vậy?” “Không có gì?
“Cái đó... nếu như anh muốn thì qua đây ngủ đi” Lý Ái Vân do dự một lúc, từ từ nói.
Phan Lâm nghe thấy vậy, đột nhiên mở mắt, không thể tin nổi nhìn cô.