Chương 1396: Phan Lâm, là chủ tịch Lâm
Cộp cộp cộp...
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ
cửa chính.
Sau đó một đám người chạy vào trong
cửa.
Rõ ràng người dẫn đầu là Hàn Long.
Mà theo sau ông ta, vậy mà là đám
Huỳnh Lam, Thủy Bình Vân.
“Tổng giám đốc Long!”
“Hả? Sao ông Lam và cô Vân cũng đến
đây?”
“Chỉ là một tên Phan Lâm mà thôi, sao
ba người đứng đầu Giang Thành đều đến
đây? Cần gì phải ra quân ô ạt tới mức này?”
Các tân khách vô cùng kinh ngạc.
Bành Hạo Nhiên cũng cảm thấy rất
hoang mang.
Anh ta còn tưởng chỉ có mình Hàn Long
tới đây, sao bây giờ có nhiêu người tới như
thế?
“Tổng giám đốc Long!”
Trịnh Tuấn Nghĩa bước tới chào hỏi.
Toàn thân Bành Hạo Nhiên run lên, lập
tức lấy lại tinh thần, mắng thầm một tiếng,
cũng vội vàng tiến lên chào hỏi Hàn Long.
Tuy Dương Hoa là của chủ tịch Lâm,
nhưng thực tế người quản lý vẫn là Hàn
Long! Mức độ quan trọng của Hàn Long ở
trong Dương Hoa thì khỏi phải nói cũng biết!
Theo Dương Hoa càng ngày càng lớn mạnh,
lực ảnh hưởng của Hàn Long đổi với trong
nước cũng càng ngày càng lớn. Ngày thường
những người này ngay cả mặt Hàn Long
cũng không thể thấy, hôm nay gặp được Hàn
Long, sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội này?
Tất nhiên là liều mạng đẩy mạnh tiêu thụ
mình, muốn bám lấy cành cây Dương Hoa
này.
Chỉ cần có được tấm danh thiếp, đã kiếm
lời lớn rôii!
Chỉ tiếc Hàn Long coi như không có mọi
người, lập tức đi về bên này.
Cho dù là Trịnh Tuấn Nghĩa đều vô cùng
kinh ngạc.
“Ha ha, cả đám ngu ngốc! Hàn Long
không phải tới vì các người, mà tới vì Phan
Lâm, tới vì Bành Hạo Nhiên tôi!” Bành Hạo
Nhiên thấy mọi người bị Hàn Long coi như
không thấy, liên tục cười mỉa, anh ta sửa lại
quần áo, bước nhanh lên vươn tay ra.
“Tổng giám đốc Long! Chào ông, tôi là
Bành Hạo Nhiên, chủ nhân của sơn trang
này, ông có thể tới sơn trang chúng tôi, thật
sự là vinh dự cho kẻ hèn này! Nào nào nào,
tổng giám đốc Long, mời ngài đi bên này,
uống một ly rượu đã!”
Vẻ mặt Bành Hạo Nhiên nhiệt tình chào
đón, nhưng... Hàn Long giống như không
nghe thấy, đi thẳng qua Bành Hạo Nhiên, đi
tới bên cạnh Phan Lâm, sau đó...
Cúi đầu chín mươi độ với Phan Lâm!
“Chủ tịch Lâm! Để cậu bị sợ hãi rồi!”
Mấy chữ đơn giản này, chỉ trong nháy
mắt khiến mọi người trong đại sảnh hóa đá
tại chỗ.
Cả đại sảnh như bị đóng băng...
Tất cả nam nữ có mặt ở đây, toàn bộ đều
trợn to mắt, há to miệng, cả đám đều như
ngừng thở, nhìn một màn này với vẻ khó mà
tin.
Bành Hạo Nhiên cũng trực tiếp ngây
ngốc tại chỗ.
Mà không đợi mọi người lấy lại tinh thân,
Huỳnh Lam và Thủy Bình Vân cũng tiến lên
trước, khom lưng chín mươi độ cung kính
kêu lên:
“Chủ tịch Lâm, chúng tôi tới muộn rôi!”
Sau khi nói xong, ba người không đám
nâng người, vẫn duy trì động tác cúi người vô
cùng thành kính mà sợ hãi.
Điên rồi!
Điên rồi!
Tất cả mọi người điên rồi!
Cơ thể đám Bành Hạo Nhiên cứng ngắc.
Hà Vương Vũ ngay cả tay run làm rơi di
động xuống đất cũng không phát hiện ra.
Còn Phan Nhã Nam, lúc này cô ta cảm
thấy mình sắp điên mất!
Cảnh tượng này rất có lực vả mặt rồi.
Lối suy nghĩ và trái tim của cô ta căn bản
không thể thừa nhận!
Cô ta cũng căn bản không thể tưởng
tượng!
“Không có khả năng! Không có khả năng!
Không có khả năng! Không có khả năng...”
Cô ta không ngừng lẩm bẩm, không
ngừng thôi miên bản thân.
Nhưng, không có tác dụng gì...
“Không liên quan tới mấy người, đứng
dậy đi.”
Phan Lâm chậm rãi xoay người, bình tĩnh
nói.
Mà khi anh xoay người, gương mặt anh
đã biến thành gương mặt chủ tịch Lâm!
“Thật sự là chủ tịch Lâm sao?”
“Chuyện này... Chuyện này là thể nào
đây?”
“Sao có thể như vậy được?”
Vô số người thét chói tai.
Lúc trước mọi người còn hoài nghi có
phải là nghĩ sai rồi không, nhưng lần này, bọn
họ không dám hoài nghi nữa!
Bọn họ cũng không dám hoài nghi.
“Anh... Anh thật sự là chủ tịch Lâm sao?”
Bành Hạo Nhiên sợ tới mức liên tục lùi vê
sau, giơ tay run rẩy chỉ vào Phan Lâm.
“Không!”
Phan Nhã Nam gần như gào thét.
Hà Vương Vũ cũng choáng váng ngất
lim, rất nhiêu tân khách có mặt ở đây đều bị
kích động mà hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Màn xoay ngược này xảy ra quá nhanh,
quá kích thích, lực đánh cũng quá mạnh rồi.
“Chuyện này rốt cuộc... Là thế nào đây?”
Bành Hạo Nhiên đờ đẫn lẩm bẩm, gương
mặt xanh mét.
Chỉ thấy Phan Lâm chậm rãi đi về phía
Phan Nhã Nam.
Phan Nhã Nam sắp điên rồi, sắp suy sụp,
đặt mông ngã xuống đất, trên gương mặt
đều là kinh hãi và sợ hãi.
Một lúc lâu sau, cô ta mới run run kêu
lên: “Anh... Rốt cuộc là Phan Lâm! Hay là chủ
tịch Lâm...”
Phan Lâm dán sát vào cô ta hơn, khàn
giọng nói:
“Phan Lâm, là chủ tịch Lâm, chủ tịch
Lâm, là Phan Lâm! Phan Nhã Nam, lúc này
cô hiểu chưa?”
“Phan Lâm là chủ tịch Lâm?”
Đôi mắt Phan Nhã Nam lập tức mở to,
đại não gần như sắp nổ tung...
----------------------------