Chương 1412: Hoạt Tử Nhân
Nói vê tốc độ, Phong Thanh Vũ tự xưng
là thứ hai, không ai dám tự xưng là số một.
Cho dù là người có được thân thể Tiên
Thiên Cương như Phan Lâm cũng không
dám so tài với Phong Thanh Vũ trên phương
diện vê tốc độ.
Thế nhưng những người này lại có thể
bao vây lấy Phong Thanh Vũ trong nháy mắt,
thậm chí ngay cả chính bản thân của Phong
Thanh Vũ cũng không phát giác ra được.
Không thể phủ nhận bản thân Phong
Thanh Vũ có phần chủ quan, nhưng giờ phút
này đây, rốt cuộc Phan Lâm cũng ý thức
được, thực lực của đám người này mạnh hơn
nhiều những gì mà anh tưởng tượng.
Xem ra Hồng Nhan Cốc đến đây là đã có
chuẩn bị từ trước.
“Thật đúng là thú vị.” Mắt của Phong
Thanh Vũ hơi nheo lại, sắc mặt ông ta không
chút thay đối, nói.
“Xem ra ông già này phải nghiêm túc ứng
đối rồi.”
“Đạo Hoàng, chúng tôi niệm tình ông
chính là một lão tiền bối, vừa rồi đã nể tình
ông, nếu không phải thể, ông thật sự cho
rằng chúng tôi không đối phó lại được ông
à? Hiện tại tôi cho ông thêm một cơ hội cuối
cùng, nhanh chóng rời khỏi chỗ này cho tôi,
đừng nhúng tay vào chuyện của Hồng Nhan
Cốc chúng tôi nữa, nếu không hôm nay, nơi
đây chính là chỗ chôn thây của ông đấy.”
“Người đàn ông” kia từ tốn nói, hai mắt
của “anh ta” cũng dần dần trở nên đỏ ngầu
như máu.
Ánh mắt của người này đỏ như máu, đây
chính là dáng vẻ khi máu tươi trong cơ thể
Sôi trào tạo ra.
Phan Lâm ý thức được sự bất thường,
anh quát khẽ một tiếng.
“Phong lão tiền bối, ông hãy nhanh
chóng lùi lại, vết thương trên tay ông còn
chưa lành, không thể địch được bọn họ.”
“Thật đúng là nực cười, đồ đệ, con thật
sự cho rằng sư phụ chỉ là loại người hư danh
thôi à?”
Phong Thanh Vũ không quan tâm đến
những điều này, ông ta gầm nhẹ một tiếng,
thân hình lại biến mất.
Bịch bịch bịch.
Có ba âm thanh liên tiếp truyền ra.
Chỉ thấy ba bóng người đang vây quanh
ông ta trực tiếp không có đầu nữa, máu tươi
phun ra, ngã xuống mặt đất, chết ngay tại
chỗ.
Đầu của mấy người này đều bị Phong
Thanh Vũ lấy đi.
Thế nhưng cùng lúc đó, những người
còn lại cũng bắt đầu chuyển động.
Bọn họ giống như được cài đặt hệ thống
theo dõi tự động vậy, tất cả bọn họ đều khóa
chặt Phong Thanh Vũ, vây quanh ông ta,
giống như phát điên đuổi theo Phong Thanh
Vũ.
Tuy trên phương diện tốc độ, Phong
Thanh Vũ quả thật vượt xa người này, nhưng
ông ta cũng không thể chống đỡ được nhiều
người như thế.
Hơn nữa... Tốc độ của những người này
cũng không chậm.
“Á!” Một người gào thét như dã thú nhào
về phía Phong Thanh Vũ.
“Nhất Diệp Bình Xuyên!” Phong Thanh Vũ
gầm lên, ngón tay của ông ta khẽ động, đầu
ngón tay bắn ra một luồng hơi thở giống như
lá cây vậy, trực tiếp cắt qua cổ của người kia.
Ánh mắt của người kia trở nên ảm đạm,
lập tức không còn hơi thở nữa.
Thế nhưng người bên cạnh đã đến gần,
một tay móc về phía trái tim của Phong
Thanh Vũ.
“Thật đúng là quá chậm, quá chậm, đám
con chó con mèo như các người, ở trước mặt
ông già này chỉ giống như ốc sên mà thôi.”
Phong Thanh Vũ cười to một tiếng, vung
tay ra, tuy là ra tay sau, nhưng lại nhanh hơn
----------------------------