Chương 228: Đây còn là người sao?
Trong một quán trà không xa võ quán Mãn Châu.
Mãn Tuấn Dạ, ông chủ của võ Quán Mãn
Châu, cũng chính là ông cả của nhà họ Mãn,
đưa một số người lớn tuổi của nhà họ Mãn
đến đây uống trà, xem biểu diễn.
Mặc dù nói là xem biểu diễn, nhưng mà
chỉ nói về những chuyện quan trọng.
Những người ngồi cùng bàn với họ cũng
là những người lớn tuổi và có uy tín.
Vài người nhỏ giọng nói chuyện, nhưng
mắt lại thỉnh thoảng nhìn về một bàn ở trung
tâm của quán trà.
Thực ra không phải chỉ có họ mà rất
nhiều người trong quán trà đều nhìn vào đó.
Có hai người đang ngồi ở bàn ở trung tâm.
Một ông già khoảng sáu mươi tuổi và
một cô gái trẻ tuổi đôi mươi.
Thân hình nhỏ nhắn của cô gái dựa vào
ghế, ánh mắt xinh đẹp nhìn lên người biểu
diễn trên sân khấu, thỉnh thoảng cô ấy lại ăn
chút đồ ăn ở trên bàn.
Ông già đứng ở bên cạnh, không dám
ngồi xuống cũng không nói chuyện, giống
như một bức tượng vậy.
“Đây đúng là huyết ẩm, cô chủ nhỏ này
sao lại chạy tới đây vậy?” Một người ở bên
cạnh Mãn Tuấn Dạ, ôm trán có chút đau đầu nói.
“Đừng để cô ấy nhìn chằm chằm, không
thì xong đấy.” Một ông già ở đối diện, nói nhỏ.
“Mọi người đừng lo lắng, đây là Yến Kinh,
hơn nữa việc hội nghị sắp được tổ chức. Nhà
họ Phan không muốn gây quá nhiêu phiền
phức. Cô ấy nhất định sẽ bị kiêm chế, chúng
ta hãy tiếp tục bàn chuyện, mặc kệ cô ấy đi.”
Mãn Tuấn Dạ nói.
Mấy người lại lập tức thảo luận.
Tuy nhiên, đúng lúc này, có một người
vội vàng chạy vào quán trà.
“Trưởng võ quán! Trưởng võ quán!
Không ổn rồi!” Người này không biết tình
huống trong quán trà, vì vậy hét lên.
Cô gái đang ăn nhẹ đẳng kia lập tức tò
mò quay đầu sang.
Vẻ mặt của Mãn Tuấn Dạ cũng thay đổi,
nhưng ông ta vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm
vào người đàn ông kia, trâm giọng nói: “A
Mậu! Im lặng đi, hoảng hốt như vậy thì còn
thể thống gì không hả? Bầu trời cũng không sập được !”
“Vâng...trưởng võ quán...”
“Nói đi, chuyện gì xảy ra vậy?” Mãn Tuấn
Dạ lạnh lùng hỏi.
“Có người đến phá võ quán...có người
đến phá võ quán!” Người đàn ông tên A Mậu vội vàng nói.
Khi những lời này được nói ra, nhiêu
người đã sững sờ.
“Phá võ quán hả?”
“Ai mà lại can đảm như thế chứ? Còn
dám phá võ quán của nhà họ Mãn sao?”
“Đúng là muốn chết!”
----------------------------