Chương 1256: Y thuật của bác sĩ Lâm
Lã Tiến Vũ vội vàng đưa túi văn kiện mà
Hà Vĩ Hùng đã trao cho ông ta đó cho chủ
nhiệm Diêu, chủ nhiệm Diêu nhận rồi xem xét.
Một lát sau, sắc mặt anh ta lập tức căng
lên.
“Từ đâu ra đây?”
“Trộm được đấy!”
“Trộm?”
“Chủ nhiệm Diêu có biết về chuyện của
học viện phái Nam Y không?”
“Đã từng nghe nói đến, có vẻ như dự án
gặp trở ngại, nơi đó đã bị người của Dương
Hoa chiếm rồi. Anh chín và mọi người đã bị
người của Dương Hoa giam giữ, chúng tôi
cho rằng ông cũng đã bị bắt lại... Rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì thế? Không phải phía trên
đã sắp xếp lính tinh nhuệ cho ông rồi sao?
Sao vẫn xảy ra loại chuyện này?” Anh ta trầm
giọng hỏi.
“Bác sĩ Lâm đã trở lại rồi.”
Lã Tiến Vũ đáp một câu đơn giản.
“Đã xác định chưa?”
“Xác định rồi, lính tinh nhuệ phái đi đã
chẳng còn lại một ai nữa.”
“Thật sao?”
Chủ nhiệm Diêu nhíu mày suy nghĩ, trong
đôi mắt tràn đầy vẻ nặng nề.
“Vốn tôi cũng suýt chút nữa thì không trở
về được, nhưng hình như thương thế của bác
sĩ Lâm rất nghiêm trọng! Tôi nghĩ châm
nghịch chuyển vẫn còn hiệu quả, nhưng là bị
bác sĩ Lâm áp chất Tuy lính tinh nhuệ của
chúng ta đã không còn nữa, nhưng vẫn khiến
cậu ta bị thương nặng, tôi nhân cơ hội trốn
này vào trong học viện phái Nam Y, núp ở
trong đó hai ngày. Mà phần văn kiện này,
chính là thứ tôi đã trộm được ở nơi đó!” Ông
ta nói.
Chủ nhiệm Diêu nghe vậy, hai mắt lập tức
nhìn chằm chằm vào ông ta, sau đó bật cười
ha ha.
“Chủ nhiệm Diêu, cậu cười gì thế?” Vẻ
mặt của Lã Tiến Vũ hoang mang.
Nhưng chỉ nghe thấy chủ nhiệm Diêu
cười đáp: “Lã Tiến Vũ, ông coi người của
Trường Gổ chúng tôi là đồ ngu hết sao? Đây
là kế! Kế của bác sĩ Lâm! Có đúng không?
Ông đã phản bội Trường Cổ tôi và đi nương
nhờ bác sĩ Lâm!”
Lời này vừa dứt, Lã Tiến Vũ sợ đến mức
sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ hai gối
xuống, run rẩy hô lên: “Chủ nhiệm Diêu, Tiến
Vũ trong sạch!”
“Trong sạch? Chút thủ đoạn này của ông
còn muốn lừa được tôi sao?” Chủ nhiệm
Diêu cười lạnh: “Trên bản văn kiện này nói
toàn bộ y thuật của bác sĩ Lâm tới từ đâm
Ám Long, nhưng đầm Ám Long là nơi nào,
ông và tôi đều biết rõ. Đó là một nơi tràn đây
chướng khí, nguy hiểm chồng chất, khắp nơi
đều là chất độc. Người bình thường hoàn
toàn không có khả năng tiến vào nơi đó. Nếu
người của Trường Cổ chúng ta đi tìm y thuật
mà bác sĩ Lâm đã học, vậy chắc chắn phải
để chủ sự và những người cấp bậc trưởng
lão đi! Nếu những nhân vật cấp cao của
Trường Cổ chúng ta dốc toàn bộ sức lực, mà
bác sĩ Lâm lại mai phục ở nơi đó, ôm cây đợi
thỏ... vậy không phải sẽ bị bác sĩ Lâm tiêu
diệt sạch hay sao? Ồ, bác sĩ Lâm muốn dùng
loại thủ đoạn này để đối phó với Trường Cổ
tôi, quả đúng là suy nghĩ viển vông!”
Nói xong, chủ nhiệm Diêu quát: “Người
đâu!”
Rầm rập rầm rập...
Mấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới,
vài Võ y có thực lực không tâm thường lập
tức bao vây đình nghỉ mát.
“Dẫn Lã Tiến Vũ xuống cho tôi, nghiêm
hình tra tấn, ép ông ta phải nói hết tất cả mọi
chuyện.” Chủ nhiệm Diêu quát.
“Rõ, thưa chủ nhiệm Diêu!”
Mọi người hô lên, định tiến lên bắt Lã
Tiến Vũ.
“Đứng lại hết cho tôi!”
----------------------------