Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Phan Lâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngân châm tiến vào thân thể, khí tức như rồng điên cuồng xông lên.



Trong chốc lát, anh giống như thay đổi thành một người khác, khiến cho người ta bất chợt sợ hãi, không ai sánh nổi.



Phan Anh Hùng và người đàn ông trung niên kia bị kinh sợ liên tục lùi về phía sau, sắc mặt hết sức khó coi. “Đây là võ y của bác sĩ Lâm sao?” Hô hấp của Phan



Anh Hùng càng lúc càng nhanh, anh ta đã cảm nhận được khí tức cuồng bạo này.



Đột nhiên, anh ta dường như đã ý thức được gì đó!



Lúc trước khi mà anh ta được nhà họ Lâm sắp xếp đi huấn luyện bí mật, đột nhiên phát sinh ý đồ muốn ám sát giết chết người mình... hình như cũng chính là loại khí tức này! “Thì ra là anh, bác sĩ Lâm!”



Phan Anh Hùng hết sức kinh ngạc. “Xem chừng anh đã nhận ra rồi nhỉ” Anh bình tĩnh nói.



Phan Anh Hùng không hé răng, nhưng trong lòng không biết rung động đến cỡ nào.



Phải biết rằng, khí tức lần này anh thả ra còn mạnh hơn lần trước không biết bao nhiều lần.



Nói cách khác, trong thời gian ngắn ngủi không đến nửa năm, thực lực của anh lại tăng trưởng lên một bậc thang lón! Loại tốc độ tăng trưởng này thậm chí còn vượt qua cả anh ta!



Sao có thể như thế được?



Anh ta chính là thiên tài trăm năm hiếm có của nhà họ Phan! Là thiên tài đạt tới đỉnh cao trên đời này!



Vì sao... lại còn có người thiên phú vượt trội hơn cả anh ta chứ?



Phan An Hùng cảm giác cả người lạnh lẽo, ngay cả hôi hấp cũng không trôi chảy. “Anh Hùng, cậu bị sao vậy?” Người đàn ông trung niên bên cạnh khẽ quát.



Phan Anh Hùng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo hung ác, dữ tợn nói: “Đại nhân, người này phải loại bỏ! Nếu không, hội nghị nhà họ Lâm chắc chắn sẽ thất bại!”



Người đàn ông trung niên giật mình, nhìn về phía anh, giống như đã mơ hồ đoán được cái gì, thấp giọng nói: “Được! Hôm nay bản tôn chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực, quét dọn chướng ngại vật cho cậu!”



Người đàn ông trung niên nói xong, thét dài một tiếng, cả người bộc phát ra một một cổ khí công hết sức dữ tợn bá đạo.



Toàn bộ tầng trệt của khách sạn đều bị sụp đổ nứt ra, tiếp theo đó là cả tòa nhà bị sập.



May mà mọi người trong khách sạn đã kịp thời chạy ra, nếu không chắc chắn sẽ bị đè chết. “Giết!”



Người đàn ông trung niên hết sức điên cuồng, giống như mãnh thú chồm tới, đánh về phía anh.



Khí lực tùy thân trên người ông ta ước chừng cả ngàn cần, có thể nghiền nát tất cả.



Bùm!



Một quyền nên tới, anh đưa tay chặn lại, vững vàng tiếp được, sau đó đánh trả lại một quyền.



Hai bên bắt đầu tranh đấu dây dưa. Trận chiến này trực tiếp đánh đến trời đất u ám, nhà cửa sụp đổ, đường sả nứt toát.



Dân cư xung quanh sợ tới mức toàn bộ chạy trốn, còn tưởng đâu là địa chấn.



Phan Anh Hùng cũng không dám đứng gần quan sát cuộc chiến, lập tức dốc hết sức lực gia nhập trận chiến. Hai người điên cuồng mãnh liệt công kích anh, song chưởng nhanh đến mức không thấy tàn ảnh, trong nháy mắt tưởng chừng đã đánh ra hơn vạn quyền.



Anh hoàn toàn không nhìn thấy những nắm đấm này, cũng không hề ngăn cản, chỉ dùng cơ thể cứng rắn chống lại, đồng thời anh cũng phát động thể công khủng bố nhằm về phía hai người kia.



Ưu thế thân thể Võ Thần trong phút chốc này hoàn toàn hiện ra.



Mặc dù thế công của hai người kia sắc bén, nhưng lại không có cách nào công phá được thân thể anh, ngược lại còn hứng chịu không ít nắm đấm của anh, thân hình bọn họ mãnh liệt rung động, khí huyết cuồn cuộn bên trong cơ thể, cực kỳ khó chịu. “Nếu còn tiếp tục đấu xuống như vậy, chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Anh Hùng, tế kiểm! Thần kiếm không ra, không thể phá được thân thể Võ Thần!” Người đàn ông trung niên hét lớn.



Phan Anh Hùng gật mạnh đầu, ánh mắt nghiêm nghị, tay trái vuốt ve cổ áo tay phải.



Leng keng!



Một luồng ánh sáng kỳ diệu cắt ngang đêm tối, soi sáng bốn phương. Chú tâm nhìn vào, chỉ thấy trong tay Phan Anh Hùng rõ ràng xuất hiện một thanh tuyệt thế thần kiếm thon dài.



Mặt mày Phan Lâm không hề thay đổi, ngón tay nhanh chóng chuyển động.



Chíu chíu chíu chíu...



Từng cây thần châm đen nhánh giống như âm hồn chuyển động xung quanh thân thể của anh. “Giết!”



Người đàn ông trung niên lại hét lên, hùng hổ ra sức giết về phía Phan Anh Hùng.



Sở cảnh sát Giang Thành nhận được báo động trước tiên, khẩn cấp xuất động, tiến về nơi xảy ra sự cố.



Mà Hàn Long cũng đã nhận được tin tức, ông ta suy đoán rất có khả năng liên quan tới Phan Lâm. Bởi vì ông ta có gọi điện thoại tới nhưng lại không thấy ai bắt máy, chỉ có thể thông báo cho người của Nguyên Tinh.



Sau khi thu được tin tức, đám người Nguyên Tinh, Bạch Thiếu Quân, Tào Đức Huy cấp tốc xuất phát tiến về phía khách sạn, đồng thời gọi điện cho người phong tỏa bốn phía, tránh tạo thành khủng hoảng không cần thiết.



Toàn bộ cao thủ của Dương Hoa đều xuất động, vài luồng lực lượng đáng sợ trực tiếp ép thẳng xuống đầu.



Phan Anh Hùng và người đàn ông trung niên vẫn còn đang đánh nhau kịch liệt, sắc mặt hai người trong nháy mắt thay đổi. “Anh Hùng, chúng ta kéo dài thời gian quá lâu rồi, không thể tiếp tục chiến nữa, phải cấp tốc rời đi, nếu không một khi cao thủ của Dương Hoa đến, chúng ta sẽ bị người ta bao vây tầng tầng lớp lớp, khó mà rời đi được. “Nhưng mà người này không loại trừ, tương lai ắt thành họa lớn!” Phan Anh Hùng khẽ cắn răng quát. “Phải không? Ngay cả cậu cũng cảm thấy bị uy hiếp à? Một khi đã như vậy, tôi sẽ lập tức báo cáo gia chủ, mời gia chủ cấp tốc phải cao thủ mạnh hơn tới đây, tiến hành đả kích hủy diệt bác sĩ Lâm!” Người đàn ông trung niên trầm giọng quát: “Cậu yên tâm, lực lượng của gia chủ không phải tầm thường, muốn giết một tên bác sĩ Lâm vô cùng dễ dàng! Trước đó chúng ta đã bỏ qua sự tồn tại của người này, nếu như người này đã uy hiếp tới chúng ta như thế, vậy thì chúng ta càng không thể cho phép cậu ta tồn tại!” “Được!”



Phan Anh Hùng gật đầu, anh ta cũng biết núi xanh còn đó, không lo không có củi đốt, lập tức rút kiếm, quay người chuẩn bị rời đi. “Đi đâu?”



Anh hừ lạnh, sao anh có thể bỏ qua cho những người này được chứ? Lúc này anh ra sức tấn công, mãnh liệt truy đuổi! Cùng lúc đó, đám người Nguyên Tinh, Tào Đức Huy cũng đã đuổi tới. “Bác sĩ Lâm, chúng tôi tới hỗ trợ anh!” “Đừng bỏ qua cho hai người này!” “Giết!” 



Mọi người lấy xu thế bao vây kín kẽ, vây xung quanh hai người Phan Anh Hùng, điên cuồng mãnh liệt công kích.



Hơn nữa, bác sĩ Lâm cũng đánh úp tới, hai người kia bất chợt cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, bị đánh đến mức gần như không thể thở nổi. Hai người vừa đánh vừa lui, nhưng tốc độ rút lui quá mức chậm chạp, hơn nữa Từ Thiên Hưng cũng đã dẫn theo vô số võ giả đuổi về phía này.



Từ Thiên Hưng hầu như đã phong kín đường lui, bọn họ muốn đi tiếp cũng chỉ là chuyện viển vông. "Không được! Không thể tiếp tục như vậy được nữa!”



Người đàn ông trung niên cắn rằng một cái, trầm giọng quát: “Anh Hùng, cậu đi trước đi!” “Đại nhân!” Hai mắt Phan Anh Hùng đỏ bừng. “Đi đi! Tôi yểm hộ cho cậu! Nếu không thì không ai trong chúng ta có thể đi được!”



Người đàn ông trung niên khàn giọng hét lên.



Cả người Phan Anh Hùng điên cuồng run rẩy, anh ta không thể làm được gì hơn.



Đối mặt với cường giả của Dương Hoa bao vây tấn công, anh ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.



Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Bạch Thiếu Quân có thực lực yếu nhất bên này, điên cuồng công kích giết tới.



Bạch Thiếu Quân đột nhiên cảm giác áp lực tăng lên gấp bội, hết sức khó khăn chống đỡ.



Phải biết rằng, người đàn ông trung niên này chính là cường giả do gia tộc họ Phan phải tới, thực lực của ông ta thậm chí còn mạnh hơn Tào Đức Huy và Nguyên Tinh. Nếu như không có Phan Lâm một mực đè đánh, chỉ dựa vào những người này cũng khó mà giữ được ông ta.



Bùm!



Người đàn ông trung niên giống như phát điện công kích, bất chợt nhìn thấy Bạch Thiếu Quân lộ ra một tia sơ hở, cánh tay bất thình lình truyền tới chấn động, Bạch Thiếu Quân bị đánh bay ra ngoài.



Phụt phụt



Trong miệng Bạch Thiếu Quân hộc ra máu tươi, bắn ngược ra xa. “Đi đi!”



Người đàn ông trung niên rống to.



Phan Anh Hùng nắm chặt cơ hội, lập tức xông ra ngoài. “Hừ!”



Ánh mắt Phan Lâm lạnh lẽo thê lương, lập tức phóng ra lượng lớn ngân chân, đâm vào trên cơ thể những người này.



Trong nháy mắt, khí công của mọi người điên cuồng thăng lên, thực lực phút chốc tăng vọt. “Cái gì?”



Toàn thân người đàn ông trung niên kia chấn động, khó tin nhìn về phía anh.



Anh lại có thể dùng ngân châm cưỡng ép nâng cao lực lượng của những người này!



Mọi người bỗng chốc cảm thấy bên trong cơ thể có được vô số lực lượng, lớn giọng gào thét nhằm về phía người đàn ông trung niên.



Ông ta còn đang định phản kháng, nhưng lúc này cánh tay của ông ta đánh tới lại sống sờ sờ bị đối phương dùng một tay đánh gãy.



Sau khi những người này giở công phu ra, lập tức chế ngự được người đàn ông trung niên kia.



Phan Anh Hùng quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ rõ thống khổ, nhưng anh ta lại không dám do dự, trong phút chốc đã vọt về phương xa. "Đuổi theo!”



Nguyên Tinh hét lớn. "Các người áp giải người này đi xuống trước, tôi sẽ đuổi theo!”



Anh quát khẽ, bước chân nhón một cái, cả người giống như thần tiên bay lên không trung, nhằm về phía Phan Anh Hùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK