Chương 1489: Ra tay
Toàn thân Trang Hồng Nhạn mặc áo
choàng màu đỏ, đội khăn voan đỏ, ngồi ở
phía bên phải sân.
Chỗ đó còn có không ít cấp cao nhà họ
Trang, trong đó có trang chủ Trang Đông
Quân.
Trang Thái Thành, Trang Tiến Bình cũng
ở đây, còn mấy bề dưới nhà họ Trang, thì
ngồi ở đầu dưới.
Đương nhiên, nhân vật chính ngày hôm
nay không phải là đám người nhà họ Trang
này, mà là đại diện đến từ Phiêu Nhai Các.
Mọi chuyện nhà họ Trang làm, đều vì có
thể thuận lợi làm đám hỏi với Phiêu Nhai
Các, tất nhiên là không thể bỏ qua.
Phan Lâm dời mắt nhìn hai anh em Trang
Tuấn Hùng, Trang Tuấn Kiệt ở phía bên phải.
Chỗ đó có một đám nam nữ mặc áo
trắng ngồi.
Những người này trẻ có già có, khí tức
phi phàm, quần áo đẹp đẽ quý phái, mà
Trang Tuấn Kiệt và Trang Tuấn Hùng thường
được đám người xum xoe, thái độ nhiệt tình,
vẻ mặt tươi cười.
Trong đám người có một người dung
mạo anh tuấn, mái tóc dài buông xuống vai,
e rằng là con trai của các chủ Phiêu Nhai
Các, cũng là con rể tốt nhất đã định sẵn
trong đại hội kén rể, Lý Diệu Diệp!
Trang Hồng Nhạn ở trên đài thường liếc
mắt nhìn Lý Diệu Diệp.
Rất rõ ràng, cô ta rất hài lòng với người
chồng tương lai này.
Phía trước chiến đấu không thú vi.
Đều là tân khách tới tham dự dẫn theo
vấn bôi nhà mình, muốn nhân cơ hội này
biểu lộ bản lĩnh.
Người nào cũng không thật sự ôm tâm
tư cưới Trang Hồng Nhạn lên đài.
Dù sao làm vậy sẽ đắc tội hai thế lực lớn
như sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai
Các, không cần thiết vì phụ nữ mà tạo ra hai
kẻ địch lớn.
“Tuấn Kiệt, gân tới lúc rồi!”
Trang Tiến Bình ở trên đài nhìn mặt trời,
cảm thấy đã tới thời gian, lập tức kêu to với
con trai cả của mình.
Trang Tuấn Kiệt hiểu ý, lập tức đứng dậy
ôm quyền nói với Lý Diệu Diệp: “Em rể, anh
giành đài trước, giúp em quét dọn một số
chướng ngại! Xin lỗi không tiếp chuyện được
rồi!”
“Làm phiền anh rồi!” Lý Diệu Diệp mỉm
cười, nhẹ nhàng gật đầu nói.
Trang Tuấn Kiệt lập tức vươn người nhảy
lên, nhảy lên lôi đài.
Trang Tuấn Kiệt thuần thục đánh bại
nhân tài võ đạo mới xuất hiện đến từ Bành
Thành.
“Công phu hay lắm!”
“Người này là Trang Tuấn Kiệt sao? Rất
tuyệt!”
“Vãn bối ở Bành Thành mà không chống
đỡ được ba chiêu của cậu ta?”
“Ghê gớm!”
Rất nhiều tân khách thán phục, liên tục
vỗ tay.
“Quá khen! Chư vị quá khen rồi!”
Trang Tuấn Kiệt rất đắc ý, đứng trên đài
mỉm cười chắp tay với mọi người.
Trang Tuấn Kiệt lên đài có mưu đồ gì rất
nhiêu người đều biết, bởi vậy anh ta đánh bại
đại diện ở Bành Thành xong, thì không có ai
lên sân nữa.
“Còn có người nào muốn lên đài lãnh
giáo không?” Trang Tuấn Kiệt mỉm cười la
lên.
Không có ai đáp lại.
Kén rể chỉ là hình thức, mọi người đều
biết đến lúc này cũng nên kết thúc, lại bảo
người ta lên đài, như vậy không chỉ tự rước
lấy nhục, lại càng đắc tội sơn trang Huyết
Kiếm và Phiêu Nhai Các.
“Xem ra tất cả mọi người đều rất nể mặt,
tới lúc rồi.”
Trang Thái Thành cười nói.
“Một khi đã như vậy, vậy thì nhanh kết
thúc đi”
Trang Tiến Bình nhìn về phía Lý Diệu
Diệp, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo Lý Diệu Diệp
có thể lên đài, đánh bại Trang Tuấn Kiệt rồi.
Trang Tuấn Kiệt thua, không có người tới
khiêu chiến nữa, anh ta có thể ôm mỹ nhân
vê, mọi chuyện kết thúc mỹ mãn.
Kịch bản đã viết xong.
Tất nhiên là Lý Diệu Diệp sẽ không kéo
dài.
“Diệu Diệp, lên đi.” Trưởng lão của Phiêu
Nhai Các trầm giọng nói.
“Dạ”
Lý Diệu Diệp nhẹ nhàng gật đầu, vươn
người nhảy lên, nhảy lên lôi đài.
Lực chú ý của mọi người lập tức tập
trung vào người Thiên Kiêu của Phiêu Nhai
Các.
“Cậu Diệp, mời!”
“Anh Tuấn Kiệt, mời!”
Hai người khách sáo nói một tiếng, sau
đó trực tiếp ra tay.
Nhìn ra được, Trang Tuấn Kiệt đã dùng
hết toàn lực.
Anh ta biết mình không phải là đối thủ
của Lý Diệu Diệp, chắc chắn sẽ thua nhưng
anh ta không muốn thua quá khó coi.
Huống chỉ anh ta lên đài là vì thi triển
thực lực, nhận được sự ưu ái của Phiêu Nhai
Các! Danh chính ngôn thuận tiến vào trong
Phiêu Nhai Các.
Cho đến lúc này anh ta nhất định phải
dùng hết lực.
Nhưng mà cho dù như thế, trước mặt Lý
Diệu Diệp, Trang Tuấn Kiệt rất khó sử dụng
lực.
Đủ loại quyên pháp đánh giết qua đi, đêu
bị Lý Diệu Diệp lẩn tránh được, mà quyền
cước Lý Diệu Diệp đánh tới, anh ta khó có thể
chống đỡ.
Loại cảm giác này, chỉ khi anh ta đấu với
Phan Lâm tối qua mới có.
Tuy không có áp bách lớn như Phan Lâm
cho anh ta.
Cuối cùng.
Rầm!
Trang Tuấn Kiệt bị một quyền của Lý
Diệu Diệp đánh bay, ngã mạnh xuống đất.
“Oal"
Hiện trường xôn xao lên.
“Anh Tuấn Kiệt, anh có khỏe không?” Lý
Diệu Diệp dừng tay, mỉm cười hỏi.
Trang Tuấn Kiệt hơi chật vật bò dậy, thở
hổn hển, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Thực lực của
cậu Diệp trác tuyệt, thiên phú dị bẩm, Tuấn
Kiệt bội phục! Bội phục! Tuấn Kiệt không
phải là đối thủ, tôi nhận thual”
“Ha ha ha, anh Tuấn Kiệt khiêm tốn quá
rồi, thực lực của anh không tầm thường, là
người tốt nhất tôi từng gặp rồi! Đợi một thời
gian nữa, anh nhất định sẽ vượt qua tôi.” Lý
Diệu Diệp cười to nói.
Vẻ mặt Trang Tuấn Kiệt thản nhiên hơn,
anh ta vội vàng nhìn về phía Phiêu Nhai Các,
tâm mắt nhìn về phía một ông cụ tóc bạc,
giống như đang đợi gì đó.
Đột nhiên ông cụ đứng dậy, miệng há to
chuẩn bị nói gì đó.
Trang Tuấn Kiệt mừng rỡ.
Nhưng đúng lúc này, phía dưới chỗ ngồi
đột nhiên truyên tới tiếng xôn xao...
----------------------------