Chương 1933: Cho các người cảnh cáo
Không ai nghĩ đến sau chuyện xảy ra ở núi Yên Long, bác sĩ Lâm thế mà còn dám đến nhà họ Phan. Trong lúc nhất thời, nhà họ Phan hoàn toàn chấn động. Mỗi chấp sự, trưởng lão của đường khẩu, hay là quản lý cấp cao, nòng cốt đều hùng hùng hổ hổ kéo đến phòng tiếp khách. Phan Hạo Thiên cũng dẫn đám người Phan Côn Luân đến phòng hội nghị trước. Lúc này đây, Phan Lâm đang ngồi ở ghế chủ tọa trong phòng hội nghị uống trà. Bình thường chỉ có gia chủ nhà họ Phan mới có thể ngồi ở đó, ngay cả Phan Hạo Thiên cũng không có tư cách đấy. Bạch Thiểu Quân và Chiêm Nhất Đạo đứng ở hai bên người anh, lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Phan đi đến. Người nhà họ Phan càng thêm tức giận, lập tức có người nổi giận đùng đùng lên tiếng.
“Bác sĩ Lâm, đó là vị trí của gia chủ nhà họ Phan chúng tôi, mời cậu nhanh chóng đứng lên, nếu không đừng trách tôi không khách sáo” .
"Ồ?” Phan Lâm đặt chén trà xuống, thản nhiên nhìn thoáng qua người kia một cái. "Ông dự định không khách sáo với tôi như thế nào?
“Cậu... Khốn kiếp, cậu đang xem thường nhà họ Phan chúng tôi ư?" Người kia tức giận gào rống, sau đó lập tức xông lên phía trước muốn ném Phan Lâm.
Thế nhưng ông ta vừa đến gần thì bịch, Bạch Thiểu Quân đá ra một chân, hung hăng đá vào bụng ông ta. Người kia lập tức bay ra ngoài, đâm rầm vào vách tường, lăn lông lốc xuống ngất tại chỗ. “Hả? Sắc mặt của những người ở đây đều thay đổi. “Bác sĩ Lâm, cậu quả khinh người, ra tay, bắt lấy cậu ta!” *Dứt khoát giết chết cậu ta!” “Báo thù cho tộc nhân của nhà họ Phan đã chết ở núi Yên Long” Người nhà họ Phan nổi giận đùng đùng, từng người gào thét muốn xông lên, Nơi này là nhà họ Phan, bọn họ không có đạo lý sợ hãi, hơn nữa đây còn là kẻ thù của bọn họ. Thế nhưng khi bọn họ vừa định hành động thì lập tức bị Phan Hạo Thiên vừa chạy đến ngăn cản.
Tất cả dừng tay lại!” Mọi người ngừng bước, nhao nhao gọi. "Phó gia chủ!" "Phở gia chủ!” “Phở gia chủ!”
Giọng nói xen lẫn không dứt, Phan Lâm hờ hững nhìn thoáng qua Phan Hạo Thiên vừa đến, không nhanh không chậm cầm cốc trà lên uống.
Phan Hạo Thiên nhìn kỹ hiện trường, trầm giọng nói, “Bác sĩ Lâm, cậu có biết vị trí mà cậu đang ngồi bây giờ thuộc về người nào không?" “Không hứng thú biết!”
“Bác sĩ Lâm, tôi không so đo với câu chuyện này, nói đi, cậu đến nhà họ Phan chúng tôi là muốn làm gì?” Sắc mặt Phan Hạo Thiên không chút thay đổi hỏi.
Ông ta nhận ra Bạch Thiểu Quân, biết người này là thiên kiều cao quý, thực lực phi phàm, rất khó dây vào, nhưng một ông lão khác đứng bên cạnh Phan Lâm lại khiến ông ta cảm thấy bất an.
Ông ta nghe được phong thành, nói bên cạnh Phan Lâm có một người đàn ông đeo mặt nạ vô cùng tài ba. Chắc hẳn là người này. Nếu là như thế, thật đúng là không thể ra tay. “Tôi nghe nói nhà họ Phan các người đưa thi thể của Phan Quốc Chính về, đúng không?" Phan Lâm lạnh nhạt hỏi. “Sao thế? Bác sĩ Lâm giết tộc nhân của tôi thì thôi, còn không cho chúng tôi nhặt xác cho tộc nhân mình?” Phan Hao Thiên hỏi. “Đương nhiên cho phép, nhưng Phan Quốc Chính thua bởi tôi, quyết đấu giữa tôi và ông ta, tôi thẳng
“Bác sĩ Lâm, rốt cuộc cậu muốn nói gì? Là muốn tôi chúc mừng cậu à?" Phan Hạo Thiên hỏi, bàn tay đã siết chặt, nếu không phải vẫn còn lý trí, ông ta chỉ ước có thể chém người này thành muôn mảnh.
Chỉ là bây giờ Phan Lâm lộ ra vênh váo. Anh bình tĩnh nói. “Chúc mừng thì khỏi cần, lần này tôi đến đây là muốn nhắc nhở ông, cho nhà họ Phan các ông một cảnh cáo" "Cảnh cáo?" Ánh mắt Phan Hạo Thiên ngang trọng.
“Tôi hy vọng khoảng thời gian gần đây nhà họ Phan các ông có thể thành thật một chút, đừng đi giật dây thế lực khắp nơi đối phó với tôi, nếu như các người muốn giết tôi, bất kỳ lúc nào tôi cũng hoan nghênh, cho dù là ở Giang Thành hay nơi nào, đương nhiên cừu oán đã kết thành, sau này chưa chắc là các ông chủ động ra tay, cũng có thể là các ông chủ động ra tay, trận chiến này đã kéo màn che, các ông đã chuẩn bị xong chưa?” Phan Lâm bình tĩnh nói.
Người nhà họ Phan nghe xong, sắc mặt thay đổi.
Sao thế, bác sĩ Lâm, cậu đến đây để tuyên chiến à?” Phan Hạo Thiên nheo mắt hỏi. “Đúng thế”
“Ha ha ha, tuyên chiến với nhà họ Phan chúng tôi, bác sĩ Lâm, cậu có tư cách này ư? Nhà họ Phan mà cậu thấy cũng không phải chân chính nhà họ Phan chúng tôi, thật sự muốn đầu, tôi lo lắng cậu sẽ thất bại thảm hại" Phan Hạo Thiên cười khẩy đáp.
“Về sau tôi thua như thế nào thì tôi không biết, nhưng ít nhất lần này tôi thắng!" Phan Lâm lạnh nhạt lên tiếng. Phan Hạo Thiên trầm mặc không nói. Phan Lâm đứng dậy, đi về phía cửa phòng hội nghị, người nhà họ Phan không dám ngăn cản. Ngay tại lúc chuẩn bị rời khỏi cửa, Phan Lâm dừng bước, nghiêng đầu nói.
“Phan Hạo Thiên, nhà họ Phan các ông châm ngòi để cho liên minh thương mại và hiệp hội đến đối phó tôi, tôi giết Phan Quốc Chính và Phân Phi Anh của nhà họ Phan các người, nếu như lần sau các người tiếp tục làm ra loại chuyện bỉ ổi đó, yên tâm đi, tôi sẽ không trực tiếp giết ông, tôi sẽ giết sạch toàn bộ nhà họ Phan"
Nói xong, Phan Lâm quay người rời đi. “Cậu, bác sĩ Lâm, cậu quá cuồng vọng” “Khốn kiếp!” Người nhà họ Phan tức hổn hển. Vẻ mặt Phan Hạo Thiên càng thêm ấm trầm, nghiến răng nghiến lợi. “Phó gia chủ, ra tay đi, hiện tại giết chết tên họ Phan này, để cậu ta chết không yên thân!" “Không chém cậu ta thành muôn mảnh, sao chúng ta có thể nuốt trôi cục tức này?" “Nhất định không thể bỏ qua cho cậu ta, phó gia chủ, ra tay đi!" “Đúng thế, ra tay đi!” Rất nhiều người tức đến mức nổi đầy gân xanh trên trán, trước ngực phập phồng. Mặc dù biết mình không phải là đối thủ của Phan Lâm, nhưng bọn họ vẫn muốn chiến. Dù sao bác sĩ Lâm này đã chạy đến trên đầu bọn họ rồi, sao bọn họ có thể nhịn được. Đường đường là nhà họ Phan, sao có thể ủy khuất như thế. Phan Hạo Thiên cũng không nhịn nổi, không chỉ là tức giận trong lòng, ông ta còn phải cân nhắc đến tộc nhân.
Nếu như dưới loại tình huống này, ông ta vẫn chịu đựng được, vậy thì uy tín của ông ta trong lòng tộc nhân sẽ giảm xuống.
Đến lúc đó đánh mất lòng người, không ai hướng về gia chủ, nhà họ Phan dao động, ảnh hưởng như thể đối với nhà họ Phan mà nói chính là trí mạng.
Không được, mặc dù không đánh lại được nhưng cũng phải thử một lần.
Nơi này là Yển Kinh, nếu như nói sự việc làm lớn chuyện, nhất định sẽ có người đứng ra ngăn cản, chỉ cần có người có thể kịp thời ngăn lại, thương vong của nhà họ Phan sẽ không quá tồi tệ.
Như thế tuy nói sẽ chết một số người, nhưng mặt mũi và lòng người sẽ được bảo vệ. Cớ sao không làm?
Nghĩ đến đây, Phan Hạo Thiên đưa ra quyết định, trong mắt ông ta lộ ra sát khí, muốn hạ lệnh ngăn bác sĩ Lâm, nhưng đúng lúc này một cuộc điện thoại gọi đến.
Sau khi nghe máy, sắc mặt Phan Hạo Thiên giật mình thay đổi.
----------------------------