Chương 1462: Cô đi giết cậu ta
Cơ quan vốn bị Tào Đức Duy dẫn người
canh giữ, người của Hồng Nhan Cốc không
có khả năng mở ra được cơ quan!
Như vậy những cơ quan này là sao đây?
“Chẳng lẽ, nơi mở cơ quan ở cửa Hồng
Nhan Cốc... Có hai nơi?” Sắc mặt Phan Lâm
khó coi.
Phân lớn mọi người đã rút khỏi cốc, chỉ
còn sót lại phần nhỏ.
Rầm!
Chỉ thấy vách tường hai bên cốc lỏng ra.
Vách tường vỡ ra, sau đó càng vỡ càng
to, giống như mở ra cái miệng rộng, lộ ra sơn
Thành công khởi động được rồi!
“Cái gì?”
Phan Lâm sửng sốt.
thể như vực sâu.
Đất đá trên vách tường xoay động, tro
bụi rơi đầy.
Nhưng khiến người ta rung động còn
chưa dừng ở đây.
Bên trong vách tường vỡ ra đột nhiên
vươn ra hai đạo tường sắt phủ kín xương gai,
trái phải khác nhau, cao gân trăm mét, rộng
hơn mười mét, chúng nó giống như hàm trên
và hàm dưới của người, nhô ra khỏi vách
tường bên trái và bên phải, chậm rãi khép lại.
Nếu người ở bên trong không thể trốn
kịp, e rằng sẽ bị tường sắt này đâm lạnh thấu
timI
“Chạy! Chạy mau!” Nguyên Tình vừa
ngăn cản truy binh của Hồng Nhan Cốc, vừa
rống to.
“Không tiếc trả giá lớn cho tôi, lưu đám
người này lại! Tôi muốn bọn họ táng thân ở
trong Hồng Nhan Cốc!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc khàn giọng
gào thét: “Tứ đại thiên vương ở đâu?”
“Chúng tôi ở đây!”
Bốn giọng nói cùng vang vọng, sau đó
bốn người tỏa ra hơi thở kinh người cùng
xông tới, bao vây tấn công Nguyên Tinh.
Tuy thực lực của Nguyên Tinh cường đại,
nhưng Hồng Nhan Cốc ngọa hổ tàng long,
bốn người hợp lực lại, cho dù không thể giết
Nguyên Tinh, nhưng có thể kiêm chế được
rồi.
Đám người của Hồng Nhan Cốc còn lại
cố gắng xung phong liêu mạng với Đông
Hoàng Giáo và Phái Cổ.
Mọi người vừa đánh vừa lui, ứng phó
không nổi.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ
căn bản không thể rời khỏi tường sắt khủng
bố kẹp lấy.
“Át”
Đột nhiên Nguyên Tinh phát ra tiếng gào
rống khủng bố.
Trong gào thét xen lẫn sóng âm đinh tai
nhức óc.
Giống y như sư tử gào rống.
Người của Hồng Nhan Cốc ở trước mặt
ông ta đều bị chảy máu thất khiếu, ngất ngay
tại chỗ.
Nguyên Tinh thừa thế lại đấm hai cái
xuống đất.
Rầm!
Rầm!
Mặt đất bị hai quả đấm của ông ta đánh
ra lỗ thủng to.
Ông ta lại phát lực, đẩy mạnh lên...
Rầm...
Vùng đất ở trước mặt đều bị ông ta nhấc
lên.
Đệ tử của Hồng Nhan Cốc ngã trái ngã
phải, người chết ngựa đổ.
Mọi người vô cùng kinh hãi.
“ĐỊU
Nguyên Tinh gâm nhẹ.
Mọi người lấy lại tinh thần, vội vàng xông
ra ngoài.
Nhưng khi bọn họ tiến vào phần cuối
tường sắt gai đang kẹp lại, thì bất chợt dừng
lại.
Hóa ra lúc này bên ngoài tường sắt gai
xuất hiện đầy mũi tên như mưa rơi.
Những mũi tên này bay từ bên phải về
phía bên trái, vô cùng dày đặc, giống như
muốn ngăn cản đường lùi của bọn họ.
Nếu xông vào, tất nhiên sẽ bị bắn thành
tổ ong vò vẽ.
Nhưng nếu không lao ra, bọn họ sẽ bị hai
bức tường sắt gai đâm thành thịt nát rồi.
Làm sao bây giờ?
Toàn bộ mọi người bị chặn trước đám
tên này, toàn thân căng lên, trái tim run run,
trong lòng đều là tuyệt vọng.
Tường sắt ở hai bên càng ngày càng gần,
không gian mọi người có thể đứng càng
ngày càng nhỏ.
Cứ theo đà này, qua ba mươi giây nữa,
toàn bộ bọn họ sẽ bị tường sắt đâm chất...
“Làm sao bây giờ?”
“Nguyên Tinh ở bên trong, liêu mạng với
bọn họ đit”
“Được!”
“Chỉ có thể làm vậy rồi.”
Mọi người nghiến răng, tính toán liêu
chết một trận.
Nhưng mà đúng lúc này, một bóng người
đột nhiên vọt vào trong mũi tên dày đặc, lấy
cơ thể trực tiếp chặn những mũi tên này.
Vách tường trước mặt trực tiếp bị chặn
lấy.
“Cái gì?”
Mọi người vô cùng kinh hãi.
Vừa nhìn, mới phát hiện rõ ràng người đỡ
tên là Phan Lâm!
“Bác sĩ Lâm"
“Thân Quân!”
Không ngừng vang lên tiếng kêu kinh hãi.
Mũi tên sắc bén, nhưng bản lên người
Phan Lâm, giông như va vào sắt thép.
Keng! Keng! Keng! Kendg... âm thanh
thanh thúy truyền ra.
Mũi tên vẫn dày đặc như cũ, nhưng
không thể xuyên qua cơ thể Phan Lâm.
“ĐỊUƯ
Phan Lâm quát khẽ.
“Dạt"
Mọi người lấy lại tinh thân, toàn bộ đều
lao ra ngoài.
“Nguyên Tỉnh, đi!”
Phan Lâm lại gọi Nguyên Tinh đang cản
ở phía sau.
Nguyên Tinh lập tức quay đầu.
Nhưng sao người của Hồng Nhan Cốc
có thể để ông ta rời đi như vậy?
“Còn muốn chạy sao? Không có cửa
đâu!"
“Giết!”
Tứ đại thiên vương tiếp tục đuổi theo.
Nguyên Tinh bất đắc dĩ đánh trả, bị cuốn
lấy rồi.
“Hừ, bác sĩ Lâm, hôm nay các người đều
phải chết ở đây!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc khàn giọng
gào thét, đột nhiên vươn người nhảy lên,
không quan tâm tới mọi thứ nhảy lên trên
tường sắt bên phải, sau đó hai tay đâm tới
tường sắt, xuyên thủng tường sắt, lại một lần
nữa gâm thét, nhưng mà phát lực, mạnh
nhanh hơn tốc độ khép lại của tường sắt.
Rầm râm...
Tốc độ tường sắt di chuyển tăng lên
không chỉ một lân.
Mọi người chỉ còn dư lại 10 giây.
Mà tốc độ này, căn bản không để mọi
người rút khỏi.
“Không hay rồi!”
“Thân Quân! Đi mau!”
“Không cần lo cho chúng tôi! Đi đi!”
Mọi người nhìn tường sắt xông tới, biết
không có khả năng rời đi, chỉ có thể la lên với
Phan Lâm.
Nguyên Tinh cũng dừng lại.
Bởi vì tứ đại thiên vương đã rút lui.
Bọn họ không có khả năng đi chết với
Nguyên Tỉnh.
Dù sao lúc này đám Nguyên Tinh đã ở
trong phạm vi bị tường sắt kẹp nát.
Nguyên Tình đưa mắt nhìn, lúc này ông
ta không biết phải làm thế nào...
Muốn chạy trốn... Cũng không còn kịp
rồi.
Ngoan ngoãn đợi chết đi.
Lúc này ngoại trừ từ bỏ, mọi người cũng
không biết nên làm gì bây giờ.
Nhưng mà ngay lúc tường sắt sắp kẹp
tới...
Rầm!
Tiếng vang nặng nê truyền tới lân nữa.
Sau đó mặt đất rung động rồi.
Người của Hồng Nhan Cốc đều chấn
động.
Kế tiếp thời gian giống như chết lặng.
Người của Hồng Nhan Cốc ở bên ngoài
đều trợn to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tường sắt dừng lại.
Nhưng... Nó cũng không khép lại.
Bởi vì giữa hai bức tường sắt rộng lớn, có
một người đang đứng!
Người đó đúng là Phan Lâm.
Vẻ mặt anh dữ tợn, hai tay chống hai bên
tường sắt, điên cuồng phát lực, hai tay run
lẩy bẩy, gân xanh nổi lên, làn da ở tầng ngoài
VỠ ra.
Người bình thường không thể tưởng
tượng nổi lúc này Phan Lâm chịu đựng lực
lượng như thế nào.
Nhưng mà... Anh chống được!
“Đi
Chỉ nghe Phan Lâm hét lên một tiếng.
“Thần Quân!”
“Bác sĩ Lâm!"
Vành mắt mọi người ướt át.
“Nhanh lên, tôi... Chống đỡ không được
lâu rồi!” Phan Lâm lại hét lên.
Mọi người kìm nén nước mắt chảy ra,
toàn bộ đều xông ra bên ngoài tường sắt, rời
khỏi Hồng Nhan Cốc.
Nhưng... Phan Lâm không đi được.
Anh đã không đi được nữa rồi.
Bởi vì một khi buông tay, tường sắt
không chống đỡ được, sẽ trực tiếp nghiên
nát Phan Lâm thành bánh kem.
“Thân Quân!”
Người bên ngoài nhìn tường sắt chế trụ
Phan Lâm, cả đám la lên.
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc thì cười ha
ha.
“Wì đám kiến này mà hi sinh mình,
chuyện này đáng sao? Ngu ngốc!”
Sau khi nói xong, bà ta lại một lần nữa
phát lực, đồng thời la lên với đám Triệu Minh
Nguyệt: “Mấy người các cô, đi vào giết cậu ta
cho tôi!”
Sắc mặt Triệu Minh Nguyệt lập tức thay
đổi, ngơ ngác nhìn cốc chủ của Hồng Nhan
Cốc, tay cầm kiếm đã run rẩy.
“Sao thế? Các cô điếc sao? Không nghe
thấy lời bản cốc chủ nói à? Nhanh lên!” Cốc
chủ của Hồng Nhan Cổc lại hét.
Mệnh lệnh chân thật đáng tin!
----------------------------