Chương 1454: Ông lại thua rồi
“Hóa tiên?” Quái nhân liên tục cười mỉa:
“Sư muội, bà đã u mê quá rồi! Trên thế giới
này căn bản không tôn tại thần tiên gì đó! Bà
và tôi đều như nhau, đều chỉ là người bình
thường! Bà cũng sẽ sinh lão bệnh tử, đừng tự
lừa mình dối người nữa!”
“Phàm nhân không biết gì, đúng là khiển
người †a buồn cười.” Cốc chủ của Hồng Nhan
Cốc lắc đầu.
“Bà vẫn cố chấp như vậy! Ha ha, không
biết bà tu luyện đến bản lĩnh như bây giờ, đã
hại chết bao nhiêu người? Chắc chắn không
ít đúng không?”
“Sư huynh! Ông đã đi ra rồi, vậy chúng ta
kết thúc mọi chuyện đi, tôi sẽ đích thân kết
thúc tính mạng của ông, sau đó lập một ngôi
mộ giúp ông!” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc
nói.
“Sao thế? Bà không định ăn tôi nữa à?”
Quái nhân cười hỏi.
“Đã không cần nữa.”
“Không cần?” Quái nhân sợ run lên,
giống như nghĩ tới chuyện gì đó, đôi mắt
nheo lại: “Xem ra bà bắt được một người có
thể chất xấp xỉ với tôi mà ăn người đó, đúng
không?”
“Ông đã gần thành người chết, cần gì
phải hỏi nhiều như vậy? Sư huynh, niệm tình
chúng ta quen nhau nhiều năm, tôi sẽ cho
ông 10 giây, 10 giây sau ông không giết được
tôi, tôi chỉ có thể tháo đầu ông ra rồi!” Cốc
chủ của Hồng Nhan Cốc nói.
“10 giây? Còn cân thời gian dài như thế
. ttliriepn đệ tia th bat
sao? Cho tôi 1 giây, tôi cũng có thể giết bài”
Đôi mắt quái nhân trở nên dữ dằn, gầm
nhẹ một tiếng xông tới, một bàn tay vươn về
phía cổ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Tốc độ của ông ta rất nhanh, gân như
nhanh như tia chớp, ngay cả bóng dáng đều
khó có thể nắm giữ.
Nhưng mới tiến lại gân...
Phập!
Bàn tay của ông ta trực tiếp xuyên mạnh
qua cổ của cốc chủ.
Vừa nhìn, ở đó đâu còn là cốc chủ của
Hồng Nhan Cốc!
Đó căn bản là một đạo tàn ảnh!
“Cái gì?”
Quái nhân chợt ngẩn ra.
Đợi ông ta lấy lại tinh thân, cốc chủ của
Hồng Nhan Cốc đã đứng trên vị trí lúc trước
của ông ta.
Coi như là di hình hoán ảnh!
Đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở bên cạnh
cũng chưa kịp phản ứng.
“Đã quá bốn giây rôi, sư huynh, đừng nên
sửng sốt nữa, nếu không ông không còn cơ
hội rồi.” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc bình
tính nói.
“Khốn nạn!”
Quái nhân không cam lòng, lại xoay
người hét to một tiếng: “Thân công Cuồng
Sư!”
Giọng nói vừa vang lên, trên người ông ta
tỏa ra dòng khí khủng bố.
Những dòng khí này khủng bố giống như
dao găm, có thể xé rách toàn bộ xung quanh,
vô cùng sắc bén. Đợi khi dòng khí quấn tới,
mọi người xung quanh giống như thấy được
một cái đầu sư tử to bao lấy quái nhân.
Theo quái nhân trùng kích, đâu sư tử há
cái miệng to như bồn máu, cắn vê phía cốc
chủ của Hồng Nhan Cốc.
Nếu bị con sư tử này cắn, e rằng cả
người sẽ tan xương nát thịt.
Nhưng mà...
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc vân đứng
yên tại chỗ, lạnh nhạt đứng đó.
Đối mặt với một kích hung ác này, bà ta
căn bản không có bất cứ động tác né tránh
gì, chỉ nâng một bàn tay lên, ngón tay hơi
ngoắc lấy đối với quái nhân.
Quái nhân trợn to mắt, đồng tử co rút
nhanh, cảm thấy không đúng lắm.
Nhưng mà lúc này, ông ta căn bản không
có đường lui rồi, chỉ có thể dốc hết toàn lực
đánh ra kích này.
Đúng lúc này, ngón tay của cốc chủ
Hồng Nhan Cốc nhẹ nhàng bắn ra.
Xích!
Một đạo dị khí rất nhỏ lập tức bay từ đầu
ngón tay bà ta ra.
Phốc!
Bụng quái nhân lập tức bị khí này xuyên
qua, người lảo đảo một cái, ngã xuõng đất.
Nhưng mà chuyện này còn chưa kết thúc.
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc lại vẫy tay,
cơ thể của quái nhân như bị dòng khí tô đậm
lên, cả người bay lên cao.
“Khốn nạn!”
Quái nhân gào thét, cố gắng vùng vẫy,
nhưng lúc này ông ta căn bản không thể điều
khiển.
Răng rắc!
Lúc này, dòng khí bao lấy quái nhân phát
lực, trực tiếp bẻ gấy tứ chỉ của ông ta, tứ chỉ
của quái nhân lập tức xuất hiện góc độ bất
quy tắc, các đốt ngón tay đều lộ ra.
“ÁI”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc chậm rãi đi
tới, đứng trước mặt quái nhân.
“Sư huynh, ông lại thua rồi!”
Lúc này quái nhân như miếng thịt nằm
trên thớt gỗ, để mặc cốc chủ của Hồng Nhan
Cốc xâu xé.
Tứ chi bị bẻ gãy, ông ta không có khả
năng chạy tới cấm địa.
Quái nhân biết, hôm nay là ngày chết của
ông ta, nhưng cho dù như vậy, ông ta cũng
sẽ không chịu thua.
“Đồ gái điếm, tiện nhân này! Bà tàn bạo
vô độ như vậy, bà cùng với Hồng Nhan Cốc
nhất định sẽ gặp báo ứng, bà chết nhất định
sẽ thảm hơn tôi! Nhất định sẽ vậy!” Quái
nhân khàn giọng gào thét chửi bậy.
Ông ta thậm chí còn há miệng phun một
đống nước bọt dính máu lên mặt cốc chủ
của Hồng Nhan Cốc.
Nhưng mà nước miếng bị dòng khí của
cốc chủ Hồng Nhan Cốc đỡ.
Vẻ mặt bà ta bình tĩnh, không buôn bực
không giận, giống như cục diện đáng buồn,
không sóng không gió, để mặc quái nhân
cáu kỉnh, bà ta luôn lộ ra biểu cảm không
thèm quan tâm.
“Sư huynh! Ông căn bản không hiểu thiên
đạo, căn bản không hiểu thần tiên, ông chỉ là
một người phàm tục, buồn cười chính là ông
còn vọng tưởng cưới tôi! Người giống như
ông, không khác gì con kiến trên mặt đất!”
Sau khi nói xong bà ta giơ tay lên, một
dòng khí hung tàn xao động trong lòng bàn
tay bà ta.
Giống như vô số thanh đao đang xoay
tròn trong lòng bàn tay bà ta, cho dù là thứ gì
đụng vào dòng khí này, tuyệt đối đều bị dập
nát!
“Bây giờ tôi sẽ khiến ông chết đi!”
Bà ta vươn tay tới gần đầu của quái nhân.
Đây là chuẩn bị xé rách đầu ông ta.
Quái nhân trợn to mắt, ngừng thở, ngơ
ngác nhìn một màn này.
“Thôi!”
Ông ta nhắm mắt, không nhìn nữa, giống
như chuẩn bị từ bỏ rồi.
Nhưng mà cũng phải thôi.
Lúc này chống cự có tác dụng gì chứ?
Không bằng cứ chết đi như vậy, tốt hơn
so với cực khổ như vậy.
Đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở bốn phía
kích động nhìn.
Nhất là thánh nữ, trong đôi mắt đều là
thành kính và cuồng nhiệt.
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc dễ dàng
đánh bại được quái nhân như thế, không phải
chứng minh bà ta cường đại không ai có thể
sánh kịp sao?
“Trên đời này, còn có ai có thể đối đầu
được với sư phụ sao?” Thánh nữ lẩm bẩm
nói.
Nhưng mà đúng lúc này, bỗng nhiên ở
phía xa truyền tới tiếng nổ mạnh dữ dội.
Bùm, âm thanh khuếch tán ra, chấn động
tứ phương, mặt đất đều rung chuyển.
----------------------------