Chương 1713: Bàn điều kiện
Khiếp sợ quá!
Câu nói ấy khiến tất cả mọi người đều
kinh ngạc không thôi. Ai nấy đều trố mắt
ngoác mồm, khó mà tin nổi nhìn Phan Lâm.
Tam Tôn Trưởng cũng cảm thấy rất bất
ngờ khi nghe anh nói vậy.
Người này điếc không sợ súng đấy à?
Cậu này chỉ là một tiểu bối nho nhỏ, nói một
câu xin lỗi với điện chủ Xuân Viễn đâu có
mất mặt.
Không chỉ có vậy, chuyện này đã cho cậu
ta kiếm đủ mặt mũi, sao cậu ta còn không
chịu nhượng bộ như vậy? Có người bắc bậc
thang cho mà bước xuống còn không vừa
lòng sao?
“Phan Lâm, cậu không nên được voi đòi
tiên! Mau chóng xin lỗi ngay đi." Ngũ Tôn
Trưởng cũng nhìn cảnh này không vừa mắt,
bà ta trâm giọng nhắc nhở.
Nào có biết Phan Lâm lại tiếp tục lắc
đầu, thấp giọng nói: "Việc này là do Tiết Văn
Trường và Huỳnh Tài Quang khơi lên trước,
tôi cũng dựa theo quy định của Trường Sinh
Thiên Cung để giải quyết. Quy định của quyết
đấu sinh tử là do Thiên Cung đề ra, tôi giết
bọn họ trong trận đấu này là chuyện hợp tình
hợp lý. Thế nên tôi thật không hiểu nổi, bản
thân mình đã làm sai chỗ nào? Bây giờ Trịnh
Xuân Viễn còn muốn lấy thân phân ra ép
buộc tôi phải xin lỗi ông ta? Người như ông
†a xứng sao?"
"Mày... Mày! Mày! Mày..." Trịnh Xuân Viễn
tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt lên, ông ta
gào lên không dứt: "Mày là cái thá gì chứ?
Mày cho rằng tao không dám giết mày thật
đấy à?"
"Phan Lâm!" Tam Tôn Trưởng cũng
nghiêm khắc quát lên, ông ta nhanh chóng
nhìn chằm chằm vào Phân Lâm nói: "Cậu
không nên bướng bỉnh như thế!"
"Không phải do tôi bướng bỉnh! Hai vị tôn
trưởng này! Chẳng lẽ cái quy định kia của
Thiên Cung nhà mấy người chỉ là trò cười
thôi sao? Nếu như mãy người đều nhất trí
cho là như vậy thì Phan Lâm tôi cũng đồng ý
cúi thấp cái đầu này, xin lỗi ông ta." Phan
Lâm nói mà mặt không hề có lấy một chút
cảm xúc.
Lời này của anh đúng là làm khó hai vị
tôn trưởng đang có mặt tại đó.
Bọn họ sao dám phủ quyết quy định của
Thiên Cung cơ chứ? Phủ quyết quy định có
khác nào phủ quyết toàn bộ Trường Sinh
Thiên Cung?
"Tránh ra cả đi!"
Trịnh Xuân Viễn không nhịn được nữa,
gào lên một tiếng: "Tôi thề ngày hôm nay tôi
nhất định phải giết người này!"
Nói xong, tựa như ông ta không màng
hết tất cả, nhằm thẳng về phía Phan Lâm.
Vầng trán Tam Tôn Trưởng cũng nhăn
lại, nhưng lân này ông ta không có bất kỳ
động tác nào có ý ngăn cản Trịnh Xuân Viễn.
Ngũ Tôn Trưởng muốn nói khuyên bảo
nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc!
"Dừng tay!"
----------------------------