Chương 1967: Thua thê thảm
Về chuyện ở bên kia, Giang Nam Tùng đã thua thê thảm.
Bây giờ mạng nhỏ của mình đang ở trong tay người ta, làm sao Giang Nam Tùng dám làm càn nữa? Ông ta vội vàng quỳ xuống, run rẩy nói: "Bác sĩ Lâm, trước đây tôi đã xúc phạm đến cậu! Bây giờ cầu mong cậu tha thứ cho tôi, đều là do tôi lúc đó không biết mới hồ đồ nói vậy! Là tội phạm lỗi! Tôi cầu xin cầu tha mạng cho tôi! Tôi cầu xin cậu!".
Nói xong, Giang Nam Tùng đập đầu xuống đất vài cái.
"Tôi đã cho ông cơ hội, nhưng ông không biết quý trọng, bây giờ ông lại xin tôi tha thứ, ông không cảm thấy bây giờ muộn rồi à?" Phan Lâm lạnh nhạt nói.
Giang Nam Tùng hoảng sợ ngẩng đầu lên, ông ta không biết lên nói cái gì cho đúng, một lúc sau ông ta dùng bàn tay hung hăng tát vào mặt mình.
"Tôi là súc sinh! Tôi không biết phân biệt! Tôi là tên vô liêm sỉ..." Ông ta vừa tát mặt mình vừa chửi chính bản thân mình. Bốp bốp bốp bốp... Tiếng tát vang trong phòng nghe rất trong trẻo.
Chỉ một lúc sau, mặt của Giang Nam Tùng đã bị đánh đến sưng đỏ, bây giờ nhìn mặt ông ta không ra mặt người.
Nhưng Phan Lâm vẫn im lặng như trước. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47 !
Tay già đời Giang Nam Tùng run rẩy, ông ta biết bây giờ mình có tát nữa cũng không làm được chuyện gì, nên ông ta chỉ có thể dùng ánh mắt đang thương của mình nhìn Nông Minh Chiến.
"Chuyện gì vậy?"
Nông Minh Chiến không biết ân oán giữa Phan Lâm và Giang Nam Tùng, nên ông ta không nhịn được hỏi một câu.
"Ông cụ muốn quản chuyện này?" Phan Lâm cười nhạt hỏi.
"Tôi quản làm gì, nhưng mà dù sao Giang Nam Tùng cũng là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, nếu như ông ta bị đánh gần chết ở đây, thì tôi sợ bên ngoài sẽ không nghĩ là tôi làm" Nông Minh Chiến lắc đầu nói.
Tuy nói như vậy, nhưng Phan Lâm vẫn nghe được trong lời nói của ông cụ không đành lòng.
Dù sao Giang Nam Tùng cũng hơn sáu mươi tuổi, ông ta ở Yến Kinh lâu như vậy, không có khả năng là ông ta không có giao tình với Nông Minh Chiến. Nếu như không phải Phan Lâm ngồi ở đây, thì Nông Minh Chiến đã sớm ngăn lại. Phan Lâm đối với Giang Nam Tùng cũng không có hứng thú gì, có giết ông ta hay không thì cũng không ảnh hưởng đến Phan Lâm.
Là như thế, không bằng anh thuật nước đẩy thuyền cho bọn họ.
"Ông đứng lên trước đi, nếu muốn sống thì phải xem biểu hiện sau này của ông". Phan Lâm bình tĩnh nói.
Anh vừa nói xong câu này, Giang Nam Tùng rất vui mừng, ông ta vội vàng dập đầu với Phan Lâm mấy cái nói: "Cảm ơn bác sĩ Lâm! Cảm ơn bác sĩ Lâm!".
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi thành khẩn của Giang Nam Tùng như vậy, Nông Minh Chiến hơi kinh ngạc.
Rõ ràng là người đứng đầu của võ đạo, bây giờ lại sợ hãi bác sĩ Lâm như vậy.
"Cậu Lâm, xem ra năng lực của cậu không chỉ giới hạn ở nghề y..." Nông Minh Chiến hơi thở dài nói.
"Nếu so sánh với ông cụ, thì tôi đang gặp sư phụ." "Cậu khiêm tốn rồi." Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47 !
"Thôi không nói chuyện này nữa! Giang Nam Tùng, tôi nghĩ ông tự tiện xông vào nhà họ Nông, chắc chắn không phải là đến tìm tôi! Ông vẫn nên nói chuyện chính với ông cụ đi!" Phan Lâm từ tốn nói, sau đó anh tiếp tục uống rượu ăn cơm.
Bây giờ Giang Nam Tùng mới lấy lại tinh thần, ông ta gấp gáp nói: "Thủ trưởng Chiến! Đã xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Xảy ra chuyện gì mà ông hoảng hốt như vậy? Ông nói ra nhanh nên, nếu nói chậm tôi ném ông ra bên ngoài!"
Nông Minh Chiến hừ nói.
Bây giờ ông ta rất khó chịu, dù sao Giang Nam Tùng tự tiện xông vào như vậy, đúng là không cho ông ta mặt mũi nhưng mà Giang Nam Tùng không phản ứng kịp nhiều chuyện như vậy, ông ta trực tiếp nói: "Thủ trưởng Chiến, Bạch Thiếu Phi! Bị đánh chết rồi!"
"Thủ trưởng! Người giết chết Thiếu Phi không phải là Giới Nhất Long kia, mà là một người tên Trung Xuyên! Thực lực của người này rất mạnh, là con bài chưa lật do bên kia phái tới! Thiếu Phi không biết thực lực của Trung Xuyên, đánh nhau được ba mươi chiêu thì thua trận, Thiếu Phi biết được mình không phải là đối thủ của người kia, vốn dĩ định nói đầu hàng, nhưng đột nhiên nhưng đối phương cắt đầu lưỡi của Thiếu Phi! Không cho cậu ta nói hai chữ đầu hàng, sau đó đánh nát xương sọ của cậu ta, người đó biến mất tại chỗ." Giang Nam Tùng thống khổ nói.
Nông Minh Chiến, ông ta cảm thấy tức giận, ngực của mình như muốn nổ tung. Một lúc sau, ông ta đập mạnh tay xuống bàn. "Đám đó kinh người quá đáng!" Tiếng quát lan rộng khắp nơi. Cô nấu ăn không nhịn được hét lên một tiếng, vội vàng chạy vào phòng bếp.
"Thủ trưởng, Thiếu Phi đã chết, đối phương nói ba ngày sau họ muốn đến thăm nước chúng ta! Mở ra một đại hội giao lưu võ thuật giữa hai nước! Bọn họ đã truyền tải thông tin này qua các phương tiện truyền thông, tôi tin là không bao lâu nữa chuyện này sẽ nên men trên mạng! Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Giang Nam Tùng nói tiếp. "Đây là bọn họ muốn tát vào mặt chúng ta? Sỉ nhục! Đây là một cuộc sỉ nhục!"
Nông Minh Chiến dùng một tay cầm chén rượu trên bàn uống, mặt ông ta lạnh như băng nói: "Chúng ta không cần sợ hãi, đất nước chúng ta có rất nhiều người tài giỏi, họ chỉ ẩn giấu đi thôi! Làm sao có thể không đối phó được với một đất nước nhỏ bé đến đây ngang ngược! Việc này tôi sẽ trực tiếp tiếp chiến lại, ba ngày là đủ! Nếu như không có người bên ta tiếp chiến thì tôi sẽ phải đi mời Thiên Kiêu!"
"Thiên Kiêu?"
Giang Nam Tùng ngẩn ra, đột nhiên ông ta nghĩ đến cái gì đó, vội vàng nhìn sang phía Phan Lâm.
Nông Minh Chiến thấy thế, thì cũng lấy lại tinh thần, lập tức nhìn chằm chằm Phan Lâm và Bạch Thiểu Quân ở bên cạnh.
"Ông cụ, thời gian của chúng tôi rất gấp, loại chuyện danh giá này lên để cho người khác đi!" . Làm sao Phan Lâm không nhận ra ý định của hai người, anh lập tức từ chối.
Công việc của Đại Hội và liên minh kinh doanh ở bên kia làm anh rất bận rộn, anh thật sự không có thời gian để ý đến những con thiêu thân này.
"Bác sĩ Lâm, tôi biết cậu rất bận rộn, nhưng việc này cậu cũng đừng từ chối gấp! Nếu như cậu không muốn đi, vậy có thể để cho học trò Bạch Thiểu Quân của cậu đi, tốt xấu gì cậu ta cũng là Thiên Kiêu, nếu như có thể lập công có đất nước, được danh dự quan trọng, thì cậu ta càng có nhiều chỗ có lợi! Về sau nếu như cậu ta có xảy ra chuyện gì, thì ít nhất bên trên sẽ không quên công lao của cậu ta!" Nông Minh Chiến mỉm cười nói.
Phan Lâm nghe vậy thì im lặng một chút, sau đó nhìn về phía Bạch Thiếu Quân.
"Thầy cứ tên tâm, chỉ dạy do tên ngang ngược tàn ác không biết sống chết kia, thì không mất nhiều thời gian đầu." Bạch Thiếu Quân lập tức nói.
"Được, nếu như cậu muốn đi, vậy thì cậu ở lại, tôi về Giang Thành trước, sau đó cậu xong việc ở đây thì nói tiếp"
"Vâng, thưa thầy!"
----------------------------