Chương 1281: Nên chấm dứt ân oán
Trước khi nguyên lão của Phái Cổ tiến vào đầm Ám Long, đã chuẩn bị con đường cầu viện trước.
Cách một dặm, bọn họ sẽ xếp một cơ sở ngâm của Phái Cổ.
Đổi với chí bảo của thần y lần này Công Tôn Đại Hoàng nhất định phải có, tuy thời gian gấp gáp, nhưng ông ta chuẩn bị vô cùng hoàn mỹ.
Cơ sở ngầm vẫn luôn sắp xếp tới bên ngoài đầm Ám Long.
Đợi tín hiệu phát ra, truyền tới chỗ người của Phái Cổ ở bên ngoài đầm Ám Long, thông qua điện thoại, chỉ trong nháy mắt cường giả của Phái Cổ phân tán ở khắp nơi, nhao nhao xông vào trong đầm Ám Long.
Những người có mặt ở đây đã không ngăn cản được Phan Lâm rồi.
Đại diện cho nhà họ Khương vốn nửa tin nửa ngờ, sau khi trả giá tính mạng của mấy người trong gia tộc, ông ta không chịu được nữa, kêu thám một tiếng quay đầu bó chạy.
“Đi sao?”
Công Tôn Đại Hoàng hừ lạnh, ngón tay hơi cử động.
Chiêm chiếp!
Một đạo hàn quang lướt qua.
Chỉ thấy trên cổ đại diện nhà họ Khương xuất hiện một cái kim châm cửu.
Đúng là kìm châm cứu Công Tôn Đại Hoàng vung ra.
Đại diện của nhà họ Khương run rấy tại chỗ, rút kim châm cứu trên cố ra, trợn to mắt, nhìn về phía Phan Lâm. Lúc này Phan Lâm căn bản không có thời gian để ý tới ông ta.
Không hề nghi ngờ, kim châm cứu này là của Công Tôn Đại Hoàng.
*Ngài Công Tôn, ngải.. ”
“Người nhu nhược, còn muốn chạy trốn? Một khi đã như vậy, vậy thì đi chết đi!" Công Tôn Đại Hoàng hừ lạnh.
“Ông... Ông... Thật độc ác!”
Đại diện của nhà họ Khương hét lên, sau gáy là một mảng đen xì, người phun ra máu đen trực tiếp mất mạng.
“Hả?”
Rất nhiều người đều thấy được cảnh này, vẻ mặt kinh hãi.
“Đi, lấy linh đan tẩy tủy trên tay ông ta về!” Vé mặt Công Tôn Đại Hoàng không đổi nói.
“Dạ, thưa ngài.”
Người bên cạnh chạy lên trước, đoạt Hồi Linh Đan.
“Ngài Công Tôn, ông... Ông đây là làm gì thế? Vì sao phái giết người nhà họ Khương? Vì sao lại cướp linh đan bọn họ dùng mạng đổi lấy?” Lập tức có người nghi ngờ, trong lòng tràn ngập căm phản nhìn Công Tôn Đại Hoàng.
“Người nhà họ Khương muốn chạy trốn! Sao tôi có thể nhịn được?” Vẻ mặt Công Tôn Đại Hoàng không đổi nói.
“Chạy trốn sao? Thì sao chứ? Không đánh lại còn không cho chạy trốn à?”
“Đương nhiên không cho, dù sao tôi không cho các người chạy trốn!”
“Cái gì?
Những người còn đang bao vây tấn công Phan Lâm trợn tròn mắt.
“Người nào chạy trốn, thì người đó sẽ phải chết, bây giờ các người chỉ còn một con đường, đó chính là giết chết bác sĩ Lâm, nếu như giết chết cậu †a, đan dược sẽ là của các người. Trừ chuyện đó ra, phương thuốc này, tôi cũng có thể ban cho các người” Công Tôn Đại Hoàng nói.
"Ông căn bán coi chúng tôi như súng mà sử dụng!”
“Khốn nạn! Ông cố ý muốn chúng tôi liều mạng với bác sĩ Lâm, sau đó mình thì ngồi Ngư Ông hưởng lợi!”
“Linh đan tẩy tủy này ông vốn không có thành ý giao cho chúng tôi! Đợi chúng tôi liều mạng với bác sĩ Lâm hai bên cùng tổn hại xong, ông nhất định sẽ giết chết chúng tôi, đoạt hết linh đan tẩy tủy trở về!”
“Định là như vậy, người nhà họ Khương là kết cục!”
“Công Tôn Đại Hoàng, ông thật hàn hại”
Mọi người tức giận kêu lên, cuối cùng lúc này cũng tỉnh táo.
Nhưng mà Công Tôn Đại Hoàng không hề kích động, chỉ bình tĩnh nói: “Chư vị, các vị hiểu lầm rồi, sao tôi có thể coi các vị như súng mà sử dụng được? Tôi chỉ hy vọng chư vị có thế giúp tôi, không hơn”
“Gạt người”
“Chúng tôi sẽ không chém giết với bác sĩ Lâm nữa!”
“Chuyện này căn bản chính là chịu chết! Chư vị, chúng ta đi!”
“Đi!”
Mọi người quát to, trực tiếp dẫn người rút về phía sau, định rời khỏi đầm Ám Long.
Nhưng sao người của Phái Cố có thể để bọn họ rời đi dễ dàng.
----------------------------