Chương 1841: Tối nay coi như cô ấy giúp cô đỡ tai họa
Hành động này không thể dùng từ phách lối
để hình dung nữa.
Đây hoàn toàn là không nể mặt Dương Hoa,
không nể mặt Nguyên Tinh, không nể mặt Tào
Đức Duy, không nể mặt Phan Lâm!
Bọn họ vội vàng chạy ngay về phía bệnh viện.
Hiện tại trong khu bệnh viện.
Lý Ái Vân đang nằm trên giường bệnh nghỉ
ngơi.
Cô vừa trải qua một cuộc kiểm tra toàn diện
và ngủ một giấc, tâm trạng của cô đã ổn định lại
một chút.
Thủy Bình Vân ngồi ở bên cạnh giường bệnh
cùng cô trò chuyện.
Nhưng Lý Ái Vân chỉ cúi đầu không nói gì, vẻ
mặt cô vẫn phờ phạc thiếu sức sống, hàng lông
mày nhíu chặt.
"Ái Vân!"
Đúng lúc này, một tiếng kêu gấp gáp từ cửa
phòng truyên đến.
Lý Ái Vân khế ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy
bóng người đang xông tới, đôi mắt đang lơ đãng
của cô lập tức lấy lại vẻ sáng ngời.
“Tú Lan!” Nước mắt Lý Ái Vân lại trào ra, giang
hai tay ôm lấy Trịnh Tú Lan đang lao đến.
“Ái Vân, sao em lại ngốc như vậy? Tại sao?”
Trịnh Tú Lan hai mắt cũng đỏ lên, ôm chặt cô gái
trong lòng mà lẩm bẩm.
Vẻ mặt Lý Ái Vân lại càng trở nên đau khổ.
"Trịnh tiểu thư. Cô đến rồi thật tốt quá, Lý tiểu
thư xin nhờ cô chăm sóc, cô cứ trò chuyện với cô
ấy. Tôi xin phép.” Thủy Bình Vân nhanh chóng
đứng dậy, cười cười chào hỏi rồi chuẩn bị đi ra
ngoài.
Nhưng đúng lúc này, một đám người rần rần
chạy tới.
Người đi đầu là một người đàn ông vẻ ngoài
cao lớn với bộ com-lê phẳng phiu chỉnh †ề và
gương mặt đẹp như ngọc.
Khóe miệng anh ta nở nụ cười xấu xa và ôm
bó hoa trên tay, người đàn ông sải bước vào trong
phòng bệnh.
Đây chính là Long Giang Phong!
"Lý tiểu thư, tôi nghe nói cô được đưa đến
bệnh viện, vừa nghe tin tôi đã ngay lập tức chạy
đến đây. Cô thấy thế nào rồi? Cô không sao chứ?
Bó hoa này là dành cho côt"
Long Giang Phong cười đắc ý đặt hoa lên tủ
đầu giường.
"Cái gì?"
Sắc mặt Lý Ái Vân đột nhiên trở nên tái nhợt,
cô vội vàng trỗn ở sau lưng Trịnh Tú Lan, ánh mắt
tràn đầy vẻ kinh hãi nhìn Long Giang Phong mà
run rấy.
"Anh đến đây làm gì? Ở đây không hoan
nghênh anh. Mời anh về cho!" Trịnh Tú Lan lập
tức đứng dậy nghiêm giọng quát.
Long Giang Phong dường như chỉ để ý tới
thân thể Trịnh Tú Lan chứ không nghe những gì
cô ấy nói, trong mắt hiện lên tia hung ác bừng
bừng.
Ánh mắt anh ta nhìn lên nhìn xuống liên tục,
nụ cười trên mặt Long Giang Phong càng ngày
càng quỷ dị.
"Tốt! Tốt! Tốt! Không ngờ Giang Thành nhỏ bé
lại có thể luyện ra nhiều mỹ nhân xinh đẹp tuyệt
thế như vậy. Chuyến đi này coi như không phải là
một chuyến đi vô nghĩa. Ha ha ha ha" Long Giang
Phong cười.
"Đồ khốn nạn! Anh cút ngay cho tôi! Nếu anh
không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát!" Trịnh Tú Lan tức
giận hét lên.
"Trịnh tiểu thư. Cô gọi cảnh sát đến để làm
gì? Tôi là tội phạm sao?” Long Giang Phong nghỉ
hoặc hỏi.
“Anh đang quấy rối bạn của tôi, ý đồ không
tốt!” Trịnh Tú Lan không chút do dự, tức giận nói.
“Lý tiểu thư cũng là bạn của tôi. Không thể gọi
là quấy rối, mà là thăm hỏi” Long Giang Phong
----------------------------