Chương 1754: Sư phụ từ trên trời rơi xuống
Cú đấm ấy làm rúng động tất cả mọi người,
đặc biệt là Thu Phương. Cô ta trợn to mắt nhìn
bóng người đang giấy giụa trong đống đổ nát ở
sâu bên trong tòa nhà, lại quay phắt đầu nhìn
Phan Lâm, cả đầu óc như trở nên trống rỗng.
Đây là Phan Lâm làm? Đây là cú đấm của kẻ
bị bệnh nặng ngày nào cũng mặt trắng xanh, ho
ra máu như sắp chết kia ư? Có thật không vậy?
Mặc dù Thu Phương biết Phan Lâm đang lén
tự chữa trị hoạt độc, nhưng cô ta không hề ngờ
được Phan Lâm đã khôi phục đến trình độ này rồi.
Không! Vấn đề ở đây không phải đã khôi phục
hay chưa, mà là cú đấm này Phan Lâm có lực
lượng hoàn toàn vượt qua điện chủ của thập điện
trong Trường Sinh Thiên Cung rồi!
“Các chủ La!”
Mấy tên đệ tử của Tử Huyền Thiên kinh
hoảng chạy vào, đỡ Đặng Thái La dậy.
Người đàn ông trung niên kia thì vừa tức giận
vừa sợ hãi, rút kiếm ra và rống lên: “Bắt hắn ta lại
cho tôi”
“Rõ!”
Các đệ tử đồng loạt trả lời, nhưng ai cũng run
lẩy bẩy, không dám xông lên.
Kẻ có thể đánh ngã Đặng Thái La chỉ với một
cú đấm có thể là một người bình thường sao? Họ
mà đi lên không phải tìm đánh à?
“Mấy cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Xông
lên đi chứ!” Người đàn ông trung niên thấy các đệ
tử đều do dự, sợ hãi thì càng phẫn nộ hơn, liên tục
thúc giục.
Các đệ tử nhìn nhau, cuối cùng vẫn cắn răng
chuẩn bị tấn công, nhưng giữa lúc đó có một
giọng nói trâm thấp vang lên.
“Dừng tay!”
Tất cả mọi người lập tức dừng lại.
Người đàn ông trung niên nghiêng đầu qua
nhìn, thấy có một ông lão có khuôn mặt hồng hào,
bên hông treo một bình hồ lô rượu chạy đến đây.
Đầu tóc ông ta rối bời, mùi rượu nồng đến gay
mũi, vóc người hơi mập, mặt thì mơ mơ màng
màng như đang say rượu.
Khi nhìn thấy người này, không ít đệ tử đều
vội vàng kính cẩn chắp tay làm lễ, kể cả người
đàn ông trung niên kia.
"Chào ông Túy!"
"Ông Túy! Sao ông lại tới đây?" Người đàn ông
trung niên lập tức tiến lên làm lễ.
Nhưng ông lão đầy mùi rượu kia liếc nhìn
xung quanh, hừ lạnh lên tiếng: "Ai cho các người
vô lễ kiểu đó đấy hả? Đây là lễ nghĩa đãi khách
của Tử Huyền Thiên ta sao? Nếu để người ngoài
biết được, nhạo báng chúng ta thì các người chịu
trách nhiệm được không?”
“Ơ, chuyện này..." Người đàn ông trung niên
ngập ngừng không biết nói gì.
“Nhưng cái tên này bất lịch sự như vậy, mắc
gì phải nói chuyện lễ nghĩa với hắn ta?” Đặng Thái
La được đỡ ra, trông ông ta thật chật vật. Đặng
Thái La chỉ vào Phan Lâm mà mắng: “Cái thứ
không biết điều này mà nhân nhượng làm gì? Ông
Túy! Tôi phải dạy dỗ hắn ta cho đàng hoàng!”
“Các chủ La, có thể giữa hai người có hiểu
lâm gì đó, nhưng tôi thấy đó chỉ là chuyện nhỏ
----------------------------