Chương 2097: Tôn Giả vẫn chưa thua mà
Dung nham nóng rực, giống như một cơn mưa lớn, rào rào rơi về phía Phan Lâm. Người đảo Thần Hỏa xung quanh sợ hãi vội vàng lùi về sau, sao dám lại gần chứ. Cảnh tưởng như vậy, đổi thành người bình thường khác đã sớm sợ hãi ngã trên đất rồi.
Nhưng vẻ mặt của Phan Lâm lại không hề sợ hãi, nhàn nhạt nhìn châm dung nham rơi xuống, đột nhiên cánh tay giương ra, một cỗ khí tức giống gió dâng lên.
Vút.
Tất cả những chiếc châm trên bao châm đeo quanh eo Phan Lâm đều bay ra ngoài, bị cỗ khí tức này điều động, từng châm một xếp thành một Long châm, trực tiếp lơ lửng trên đầu anh.
Lộp bộp bộp bộp bộp bộp.
Chân dung nham rơi xuống, đều bị Long châm cản lại, vậy mà không có một châm nào trúng Phan Lâm.
Long châm mở miệng nuốt chửng, nghiền nát vô số chân dung nham.
"Oa."
Tất cả mọi người đều phát ra âm thanh ngạc nhiên. Bác sĩ Lâm này, vậy mà có thể tiếp được.
Phải biết rằng, đây là một đòn của Thần Hỏa Tôn Giả đấy.
Trong lòng bọn họ, đó là một đòn của thần linh. Người phàm sao có thể tiếp được đòn của thần linh chứ?
Thần Hỏa Tôn Giả cũng ngạc nhiên, nhìn Long chim bay lượn trên đầu Phan Lâm, không thể tin nổi nói: “Không ngờ ngân châm còn có thể sử dụng như vậy, thú vị. Thú vị. Xem bản tôn đây."
Nói xong, ông ta lại phất tay, dung nham cuồn cuộn lại dâng lên một cột dung nham, dâng lên không trung, lại nổ ra vậy mà cũng hóa thành một con rồng dung nham, bay lượn trên bầu trời.
Phan Lâm nhìn con rồng dung nham, nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không định tiếp tục phí thời gian nữa, tay điểm một cái.
Vút.
Rồng dung nham kêu gào bay lên, bổ thẳng về phía Phan Lâm.
Phan Lâm vội vàng dùng Long châm nghênh kích.
Hai con rồng chiến đấu trong không trung, cảnh tượng huyền ảo lại tráng lệ.
Những người ở đây làm gì đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy chứ. Ai cũng đều há hốc miệng, trừng to mắt, nhìn đến ngẩn ra.
Hai con rồng cuốn vào nhau, đảnh không thể tách rời.
Tuy nhiên dù sao bọn nó cũng không phải vật sống, mà dựa vào khí tức của hai bên mà thành, hai con rồng trông giống như đánh nhau đến nỗi mày chết tạo sống vậy, nhưng thật ra người chiến đấu vẫn là Phan Lâm và Thần Hỏa Tôn Giả.
Mặc dù Phan Lâm rất mạnh, nhưng ở trước mặt sự tồn tại đáng sợ như Thần Hỏa Tôn Giả hoàn toàn không đủ nhìn, hai con rồng đánh nhau tầm hai mươi chiêu, cuối cùng...
Bum.
Một tiếng nổ truyền ra.
Thấy Long châm được Phan Lâm ngưng kết ra bị rồng dung nham của Thần Hỏa Tôn Giả đánh tan. Ngân châm rơi đầy trời.
“Không biết sống chết. Thật sự cho rằng đầu về khí lực, thì cậu sẽ là đối thủ của sự tôn chúng ta sao? Sư tôn của chúng ta còn chưa dùng lực, nếu như phát chút lực, e rằng tên Phan Lâm đã sớm chết không toàn thây rồi”
“Đúng vậy, xét về khí tức thì sự tôn không có đối thủ, tên họ Phan này mới bao nhiêu chứ?”
"Còn muốn giãy chết sao?”
“Nực cười.”
Người trên đảo Thần Hỏa ở quanh miệng núi lửa lần lượt thì thầm với nhau, tràn đầy khinh thường.
Thần Hỏa Tôn Giả nhàn nhạt nhìn Phan Lâm, nhưng không hề nương tay, một kích đánh tan Long châm, lập tức điều khiển rồng dung nham lao xuống dưới.
Vut.
Con rồng dung nham hung ác đáng sợ lao về phía Phan Lâm. Nếu như bị nó nuốt chửng, thì đến xương cốt cũng không còn.
Nhưng đúng vào thời khắc qua trọng này.
Vèo vèo vèo.
Những ngân châm rơi từ trên bầu trời xuống đột nhiên giống như bị một cỗ lực lượng nào đó điều khiển, giống như hoàn toàn có ý thức vậy, lần lượt nhắm về phía Thần Hỏa Tôn Giả cách đó không xa, lần lượt xông qua.
"Hům?"
Thần Hỏa Tôn Giả ngạc nhiên.
"Sư tôn cẩn thận.” Người xung quanh cũng liên tiếp hô lên. Một nhóm ngân châm bay đến, muốn đâm vào Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại không quan tâm, hơi hít một cái.
Âm.
Một vòng khí trực tiếp bao trùm lấy cơ thể ông ta.
Vòng khí này mạnh đến kinh người, có thể so với khí tức thần tiên rên người.
Cho dù châm của Phan Lâm có dũng mãnh có sắc bén thể nào, nhưng đâm vào trên vùng khí này, hoàn toàn không vào được nửa phân.
Đòn tấn công của Phan Lâm bị chặn lại.
Có người thở phào nhưng nhiều người không hề ngạc nhiên. Bởi vì trong lòng bọn họ, Thần Hỏa Tôn Giả chính là thần linh, là sự tồn tại bất bại.
Một người vô địch, sao có thể thất bại chứ? Sao có thể bị người khác làm bị thương chứ? Mọi người đều mỉm cười nhìn Phan Lâm. Thần Hỏa Tôn Giả cản lại châm của Phan Lâm, vậy Phan Lâm thì sao? Anh ta có thể làm gì để thoát khỏi con rồng dung nham cuồn cuộn đáng sợ này chứ? Đây là con rồng dung nham được điều khiển bởi khí tức của Thần Hỏa Tôn Giả đấy, phải mạnh thế nào chứ?
Người thường hoàn toàn không thể chống đỡ được. Tuy nhiên tất cả mọi người đều không thể tin nổi nhìn một màn xuất hận. Con rồng dung nham bay qua, Phan Lâm vậy mà không động đậy.
Đúng vậy anh vẫn đứng yên tại chỗ, giống như Thần Hỏa Tôn Giả vậy, đứng ở phía xa, bình tĩnh nhìn con rồng dung nham bay đến, như thể hoàn toàn không đặt con rồng này vào trong mắt vậy.
Mọi người đều ngẩn ra.
Con rồng dung nham càng ngày càng gần, sắp đánh trúng Phan Lâm.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt này.
Xoạch. Con rồng dung nham đột nhiên biến hóa, tất cả đều rơi xuống trước mặt Phan Lâm. “Cái gì?”. Hiện trường xôn xao.
Con rồng dung nham do Thần Hỏa Tôn Giả điều khiển, đang yên đang lành sao lại biến hóa chứ?
Là Phan Lâm làm sao?
Không thể nào.
Anh ta tuyệt đối không có loại năng lực này. Chẳng lẽ do Thần Hỏa Tôn Giả mềm lòng, tha cho anh ta một mạng sao?
Chuyện này không thể nào. Thần Hỏa Tôn Giả tàn bạo như vậy, coi mạng người như cỏ rác, sao có thể mềm lòng được chứ? Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía Thần Hỏa Tôn Giả. Lúc này mới phát hiện Thần Hỏa Tôn Giả không đúng lắm. Chỉ thấy sắc mặt ông ta trở nên không được tự nhiên, lui về phía sau nửa bước, sau đó từ từ giơ chân lên, cởi giày ra.
Lần này, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, lòng bàn chân phải của Thần Hỏa Tôn Giả vậy mà lại có một ngân châm cắm vào.
Hóa ra khi con rồng dung nham chuẩn bị đâm vào Phan Lâm, châm của Phan Lâm cũng đâm trúng Thần Hỏa Tôn Giả, khiến khí tức của ông ta đại loạn, con rồng dung nham mới hóa hình mà rơi.
"Sư tôn?”
“Chuyện này... chuyện này làm sao có thể?” “Anh ta đâm châm này kiểu gì vậy?”
“Lòng bàn chân? Lẽ nào là đâm từ dưới lòng đất lên?”
Mọi người chấn động. “Đúng. Chính là dưới lòng đất.”
Phan Lâm bình tĩnh nói: “Khi ngân châm của tôi rơi xuống dưới, đột nhiên phát động đâm về phía Thần Hỏa Tôn Giả, thật ra có một cây không hề đêm qua, mà rơi xuống dưới đất, từ dưới lòng đất đâm trúng Thần Hỏa Tôn Giả. Vòng bảo vệ của Tôn Giả bảo vệ phía trước và phía sau, nhưng không bảo vệ dưới chân. Cho nên để tôi thành công rồi.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều trừng lên như chuông đồng vậy. Ai cũng đều không tin. Ai cũng đều không thể tiếp nhận được. Sự tồn tại vô địch trong lòng bọn họ vậy mà lại bị người ta đâm trúng rồi.
“Sư... sư tôn...”
“Chuyện này không thể nào.”
“Nhất định là giả”.
Có đệ tử không thể tiếp nhận nỗi, giống như tín ngưỡng bị hủy vậy.
Nhưng Thánh Nữ Thần Hỏa lại lên tiếng, lạnh lùng quát: “Các người hoảng cái gì chứ? Sư tôn chẳng qua chỉ là nhường cho bác sĩ Lâm mà thôi. Nếu không sư tôn cậy lớn bắt nạt nhỏ, không phải sẽ bị người đời chê cười sao?”
Mọi người nghe thấy vậy, không ngừng gật đầu.
“Đúng vậy, nhất định là sự tôn nhường cho tên nhóc này nên tên nhóc này mới đạt được.” “Nếu không dựa vào thực lực của sự tôn, sao có thể cho tên này cơ hội chứ?” “Nhất định là do sự tôn không nghiêm túc”
Âm thanh nhỏ vụn không ngừng.
tôn thua.”
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại hừ một tiếng, mặt không cảm xúc nói: “Mọi người không cần phải ồn ào. Lần này, là bản "Ha?"
Chuyện này mọi người đều không thể tiếp nhận được, ai cũng đều giống như bị sét đánh vậy. Thần Hỏa Tôn Giả vậy mà lại nhận thua?
Đây là chuyện chưa từng có.
Nhưng đúng lúc này, Phan Lâm lên tiếng: "Tôn Giả vẫn còn cơ hội chín châm nữa, tại sao lại từ bỏ chứ?”
"Chín châm?”
Thần Hỏa Tôn Giả nói: “Bản tôn đã nói, cậu đâm trúng bản tôn một châm, bản tôn sẽ tha cho cậu”
“Nhưng tôi đã nói, chúng ta đấu mười châm. Cho nên Tôn Giả đại nhân, Tôn Giả vẫn có cơ hội.” Phan Lâm bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, toàn trường không một tiếng động. Mọi người ngạc nhiên nhìn Phan Lâm, trong đầu chỉ có một ý nghĩ. Tên bác sĩ Lâm này nhất định là bị điên rồi.
----------------------------