Chương 1698: Xử tử, chém!
“Đã khuya rồi mà còn đến đây, có chuyện gì à?" Mặt Tt tôn trưởng không cảm xúc nhìn Phương Vũ Yên bên dưới, lạnh nhạt nói. "Thưa tứ tôn trưởng, người này tên là Phương Vũ
Yên, là đệ tử ký danh của Trường Sinh Thiên Cung. Người này một mình đến nhà đệ tử, định ám sát đệ tử! Xin tứ tôn trưởng xử quyết cho đệ tử..." Tiết Văn Trường đứng dậy, vẻ mặt trông rất bi phẫn.
Trên ngực vẫn còn vết máu, trong lúc nói chuyện, anh ta còn đè lên ngực với vẻ mặt đau khổ. "Ồ? Có việc này nữa à?" Tứ tôn trưởng cũng có vẻ kinh ngạc.
Các đệ tử mà có hận thù với nhau thì không thể phớt lờ được, nếu không xử lý tốt, làm đại tôn trưởng chú ý đến thì không ai có thể giữ được thể diện nữa.
Tiết Văn Trường kể những gì đã xảy ra cho ông ta nghe.
Nghe xong, tất cả mọi người đều tràn đầy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi. Sắc mặt của tứ tôn trưởng cũng khó coi vô cùng. “Vậy là Phương Vũ Yên này cố ý muốn giết cậu để trận quyết đấu sinh tử ngày mai bị hủy bỏ?” Tứ tôn trưởng lạnh lùng nói. "Đúng vậy thưa tôn trưởng, chính cô ta đã thừa nhận chuyện này.” Tiết Văn Trường nói. "Tôi không có."
Phương Vũ Yên cuối cùng cũng ngẩng đầu hét lên. "Xấc xược!" “Ở đây có chỗ cho cô nói chuyện à?" “Câm mồm."
Các đệ tử la hét, còn có người nhổ nước bọt vào Phương Vũ Yên.
Phương Vũ Yên chịu đựng sự sỉ nhục, vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình: “Chuyện này không liên quan gì đến Phan Lâm, đó chỉ là ân oán giữa tôi với Tiết Văn Trường và Lý Đại thôi. Lúc trước họ đã làm nhục tôi trên bậc thang Trường Sinh, tôi chỉ muốn trả thù!"
Phương Vũ Yên không muốn liên lụy đến Phan Lâm, nếu chuyện này có liên quan đến Phan Lâm, cô lo lắng người trong Trường Sinh Thiên Cung sẽ từ bỏ việc chữa trị cho anh. “Thế nghĩa là cô thừa nhận cô muốn giết Tiết Văn Trường?" Tứ tôn trưởng lạnh lùng hỏi. “Đúng..." Phương Vũ Yên do dự, khàn khàn nói. "Được."
Tứ tôn trưởng thật lâu gật đầu, nói mà mặt không hề có biểu cảm nào: “Cô đã thừa nhận thì chuyện này không có gì để tra xét nữa, người đâu!" "Dạ có!" Ba mươi sáu kẻ chấp hành của Hình Đường đứng dậy. “Theo quy định trong cung, nếu cố ý sát hại đồng môn của mình thì phải xử tử ngay lập tức! Mã thống lĩnh dẫn người này xuống chém đầu đi!” "Tuân lệnh!"
Đám đông hò hét.
Lập tức có hai người bước tới và kéo Phương Vũ Yên vào giữa đại điện Hình Cung, bắt cô quỳ xuống.
Phương Vũ Yên không phản kháng, ánh mắt trống rồng, mặt xám như tro tàn mà quỳ xuống, tùy ý những người này sắp đặt cho mình.
Cô nhắm mắt lại, máu vẫn còn tràn ra khóe miệng, tóc ướt đẫm máu, cả người như một cái vỏ rỗng chờ chết. "Phương Vũ Yên, cô còn điều gì muốn nói nữa không?" Tứ tôn trưởng lạnh lùng hỏi. “Tôi chỉ muốn nói một câu, chuyện này không liên quan gì đến Phan Lâm, tất cả đều do tôi tự làm." Phương Vũ Yên khàn giọng nói. "Về chuyện này, tôn trưởng tôi đây sẽ lại thẩm vấn Phan Lâm. Còn cô đã nhận tội rồi thì phải đền tội đi! Cô có ý kiến gì không?" "Không có..." "Tốt."
Tứ tôn trưởng ném một cái kiếm lệnh xuống bàn và hét lớn: “Xử tử, chém!"
Một kẻ chấp hành rút một con đao sắc bén ở thắt lưng ra, chuẩn bị chặt đầu Phương Vũ Yên.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu khẩn thiết lại vang lên: “Dừng lại hết cho tôi!"
Người trong đại điện không khỏi run lên, đồn ánh mắt về phía phát ra âm thanh, họ nhìn thấy một bà lão ăn mặc giản dị, tóc hoa râm đi vào cung điện. “Bà cụ Ôn?"
Nhiều người bật thốt. “Hả?"
Tứ tôn trưởng cũng khá kinh ngạc, nhíu mày: “Bà Ôn, sao bà lại ở đây? Không phải bà đang trông giữ thang Trường Sinh dưới chân núi sao?" “Tôi đến đây để thay mặt cô gái này nói mấy câu.” Bà cụ Ôn bước vào với thân hình già cỗi. "Ô?" Tứ Tôn Trưởng có chút kinh ngạc.
Nét mặt của Tiết Văn Trường và những người khác không được tự nhiên cho lắm, họ nhận ra bà Ôn có vẻ rất thích Phương Vũ Yên. "Bà Ôn, cô gái này đã nhận tội rồi, bà có nói gì cũng vô dụng. Tôn trưởng tôi đây đang nắm giữ Thiên Hình Cung thì phải làm việc theo quy định của cung, pháp luật không thể bỏ qua được!” Tử tôn trưởng trịnh trọng nói. "Tứ tôn trưởng, đương nhiên là không thể bỏ qua pháp luật, nhưng ông cũng không thể xử oan người tốt được." Bà cụ Ôn vội vàng nói. “Xử oan người tốt? Bà Ôn, bà có ý gì?" "Cô ta muốn giết tôi, làm sao có thể là người tốt được?" Tiết Văn Trường không thể không nhảy ra hét lên. "Đương nhiên cô ấy là người tốt. Tiết Văn Trường, cậu thật sự cho rằng tôi không nhìn thấy chuyện trên bậc thang Trường Sinh sao? Vết thương trên trán cô ấy là sao?" Bà cụ Ôn lạnh lùng hỏi. "Cái này..." Tiết Văn Trường xanh mát cả mặt, không biết nên trả lời như thế nào. "Tuy bà đây đã lớn tuổi nhưng cũng không ngốc! Rõ ràng là mấy cậu gây khó dễ cho con bé trước, con bé tức giận không chịu nổi nên mới báo thù! Tứ tôn trưởng, ta cho rằng đây chỉ là xung đột bình thường giữa các đệ tử mà thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu! Vậy nên xin tứ tôn trưởng hãy giơ cao đánh khẽ.” Bà cụ Ôn hơi cúi người, nghiêm túc nói.
Lông mày tứ tôn trưởng hơi giật giật, ông ta im lặng không nói gì.
Nếu là người thường nói thì tứ tôn trưởng nhất định sẽ không nghe, nhưng bà cụ Ôn khá có trọng lượng trong Trường Sinh Thiên Cung nên ít nhiều gì ông ta cũng phải cho bà ít mặt mũi.
Hơn nữa, mặc dù ngực Tiết Văn Trường chảy máu nhưng thực ra chỉ là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng chút nào, mọi chuyện chỉ là lời nói một phía của Tiết Văn Trường và đồng bọn của anh ta mà thôi. Phương Vũ Yên đã từ bỏ tranh cãi mà ông ta lại kết tội như thế này, đúng là có hơi qua loa.
Tứ tôn trưởng suy nghĩ để tìm cách giải quyết hợp lý cho chuyện này. Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói ẩn chứa ý cười truyền vào. "Tứ tôn trưởng, phạm nhân đã nhận tội rồi, mọi người cũng đã tận mắt chứng kiến, chứng cứ chất như núi thì tại sao lại chần chừ vì vài lời không cần thiết của bà cụ Ôn chứ? Người phụ nữ này à, phải bị chém đầu ngay lập tức để răn đe mọi người!"
Tất cả mọi người đều giật mình, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc áo choàng trắng, phong thái nhẹ nhàng, mim cười chào tứ tôn trưởng. “Đại ca!” Tiết Văn Trường vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy vị khách này.
Bà cụ Ôn sửng sốt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. "Chuyện này rắc rối rồi..."
----------------------------